Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 691: Thần linh trên trời (7)




Lý Ngạo Khung vốn ngạo mạn phách lối, trong lòng không phục cũng là điều bình thường, hắn cắn răng đi về phía Dung Vân đại sư, còn chưa đến gần đã trừng mắt nhìn Dung Vân đại sư.

“Xin hỏi đại sư vì sao lại đánh ta? Cho dù phải chết, cũng xin cho ta được cái chết minh bạch!” Lý Ngạo Khung phun một ngụm máu trên mặt đất.

Đôi tay Dung Vân đại sư bắt chéo sau lưng, thái độ tao nhã lịch thiệp giống như ánh nắng ấm mùa hè, chỉ là chau mày nói nhàn nhạt: “Vừa rồi ngươi làm cái gì?”

Lý Ngạo Khung phản ứng theo bản năng trừng mắt nhìn Tô Lạc.

Chẳng lẽ xú nha đầu này là thân thích gì với Dung Vân đại sư? Dung Vân đại sư ra mặt là vì nàng?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Ngạo Khung nhíu chặt lại, chỉ vào Tô Lạc nói: “Chúng ta Dao Trì Lý gia muốn giết ai, còn phải đợi sự cho phép của Dung Vân đại sư hay sao?”

Ai ngờ, ánh mắt Dung Vân đại sư lúc này hơi nheo lại.

“Họ Lý nhà các ngươi muốn giết nó?” Nó trong miệng Dung Vân đại sư, rõ ràng cùng nàng trong miệng Lý Ngạo Khung, không phải là một người.

Nhưng Lý Ngạo Khung đương nhiên cũng không hiểu rõ ràng.

“Đúng! Nàng là người Dao Trì Lý gia chúng ta muốn giết, cũng mong đại sư đừng quản nhiều việc không liên quan đến mình!”

Lý Ngạo Khung cắn răng, đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, thô lỗ giương cổ lớn tiếng nói.

Ánh mắt Dung Vân đại sư giống như đang xem kẻ ngốc nhìn hắn, trong miệng nói ra ba chữ: “Ngươi đáng chết.”

Cách nghĩ của Dung Vân đại sư cho hắn một cái chết minh bạch, giọng êm tai nói ra chân tướng: “Nếu Tiểu Thần Long bị ngươi bóp chết, cả bầu trời đại lục sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được, nếu như so với chuyện đó, vậy thì hi sinh ngươi đi.”

“Tiểu, Tiểu Thần Long.” Đôi mắt Lý Ngạo Khung trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dung Vân đại sư: “Chỗ nào có Tiểu Thần Long. Nhà Dao Trì họ Lý chúng ta làm sao có thể đuổi giết Tiểu Thần Long? Đại sư, ngài không nên nói đùa.”

Long tộc sinh sôi nảy nở rất chậm, cho nên vô cùng bảo vệ yêu quý Tiểu Thần Long, hơn nữa, Tiểu Thần Long còn là Vương giả của Long tộc.

Lấy tính cách Long tộc tự bệnh vực mình lại còn cực đoan như vậy, ai dám đuổi giết Tiểu Thần Long chứ, chẳng lẽ là chán sống rồi? Bọn họ Dao Trì Lý gia sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Dung Vân đại sư cũng không trả lời, ngón tay chỉ vào con chó con vùi trong lòng Tô Lạc.

Con chó con sau khi được cứu, phản ứng đầu tiên chính là nhảy vào trong lòng Tô Lạc, hai móng vuốt nhỏ cào cào y phục của nàng, nước mắt lưng tròng ở trong ngực nàng co rúc thành một đoàn.

Từ sau khi Dung Vân đại sư xuất hiện, Tiểu Thần Long nhát gan lại ngơ ngẩn mới thò cái đầu nhỏ ra, ánh mắt mơ màng lại vô tội không ngừng đáng giá Dung Vân đại sư.

Dựa vào bản năng Long tộc, nó có thể cảm nhận được linh khí trên người Dung Vân đại sư thuần khiết sạch sẽ, sạch sẽ giống như băng tuyết ở trên cao nguyên phủ quanh năm, không dính nửa phần nhơ bẩn.

Lúc này thấy Dung Vân đại sư đang gật đầu với mình, Tiểu Thần Long rất phối hợp gật gật cái đầu nhỏ, thể hiện mình là Tiểu Vương giả của Long tộc.

“Nó, nó chỉ là con chó con? Chuyện này không có khả năng!” Lý Ngạo Khung hoàn toàn không tin.

Có điều, hắn cũng đã hơi nghĩ ra.

Hắn nhớ rõ lúc Tô Lạc bị bóp sắp chết có nói qua, nàng nói Tiểu Thần Long không phải là con chó nhỏ, mà là Tiểu Thần Long...

Lúc ấy Tô Lạc sắp chết, cái gọi là con người sắp chết lời nói thường là thật lòng, chẳng lẽ nàng không có lừa hắn?

Trong lòng Lý Ngạo Khung càng thêm bất an, hắn thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm vào Tiểu Thần Long.

“Nếu đã là hiểu lầm, vậy chuyện này...” Lý Ngạo Khung thấy sự việc không có lợi cho hắn, liền quyết định chắp tay cung kính làm lễ rời đi.

Nhưng mà, còn chưa đợi hắn cáo từ một câu, Dung Vân đại sư hừ lạnh một tiếng.

“Đã quá muộn.”

Đã quá muộn? Đôi mắt Lý Ngạo Khung co rút lại.

Hắn còn chưa hiểu việc sao lại thế này, liền cảm giác thấy hoa mắt, lại định thần nhìn lên.