Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 677: Đột phá lên cấp (2)




Tô Lạc muốn đi đâu, Tô Tử An cũng không quản được nàng, bởi vì lời đe dọa của Tấn Vương điện hạ vẫn còn đọng lại trong trí nhớ hắn.

Linh khí ở Nam Sơn nồng đậm mà tươi mát, so với linh khí ở đế đô thì đương nhiên là tốt hơn nhiều.

Tô Lạc tu luyện ở nơi như vậy, quả thật là làm ít hưởng nhiều.

Một ngày kia, Tô Lạc đang ngồi trên đỉnh núi tu luyện, thì trong người nàng xuất hiện cảm giác đột phá. Nàng vui mừng trong lòng, đang chuẩn bị thừa dịp này đẩy linh lực một phát đột phá lên cấp năm luôn.

Nhưng vào ngay lúc này, nàng đột nhiên cảm nhận được một mối nguy hiểm hiểm đang tới gần.

Nàng giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm trong bóng đêm, loại ánh mắt ác độc, bỏng rát này khiến người khác sởn cả tóc gáy.

Lúc này, Tô Lạc đang ở thời điểm mấu chốt của việc tu luyện, sao có thể bị quấy rầy được? Nếu có biến gì xảy ra trong quá trình đột phá, hậu quả thật không dám tưởng tượng đâu.

Vì thế, Tô Lạc chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, xem như chưa từng cảm nhận thấy cái gì hết, cố gắng tự đắm chìm trong tu luyện.

Cỏ dại bị giày da dẫm đạp phát ra âm thanh sột soạt.

Một bóng người cao lớn đỉnh đạc xuất hiện trước mặt Tô Lạc.

Chỉ thấy khuôn mặt hắn tuấn lãng, thần sắc ngạo nghễ, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã bày ra bộ dáng ngạo mạn của công tử thế gia.

Hắn nhìn Tô Lạc, khóe miệng gọi lên một vòng cung lãnh ngạo mà vô cùng độc ác, cười nhạo một tiếng: “Nha đầu thúi, xem ngươi lần này chạy đi đường nào.”

Lý Ngạo Khung? Dao Trì Lý gia? Hắn xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn là không có chuyện gì tốt rồi.

Trong lòng Tô Lạc âm thầm kêu khổ.

Không biết kiếp trước, nàng đã giết cả nhà bọn họ hay nàng đã lột mồ mả tổ tiên nhà họ nữa? Sao kiếp này, cả gia tộc bọn họ cứ lần lượt tới kiếm chuyện với nàng, nhất quyết không buông tha?

Tô Lạc đang bận tu luyện, nên không có cách nào mở miệng nói chuyện.

Lý Ngạo Khung lạnh lùng mà cười: “Nha đầu thúi, từ khi ngươi bắt đầu cướp đi hạnh phúc vốn phải thuộc về Dao Dao, thì ngươi đã mặc định sẽ bị Lý gia đuổi giết cả đời rồi. Không cần buồn phiền gì cả, chuyện này chỉ một chút là xong thôi, rất nhanh.”

Lý Ngạo Khung tiến từng bước lại gần Tô Lạc, cuối cùng, hắn dừng lại cách Tô Lạc khoảng hai bước chân.

Nhìn thấy Tô lạc đang tu luyện, khóe miệng Lý Ngạo Khung vẽ lên một nụ cười dương dương tự đắc. Lần này, không còn Nam Cung Lưu Vân bảo vệ, để xem nha đầu thúi này làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của Dao Trì Lý gia!

Hắn giơ cánh tay trắng nõn thon dài, đánh thẳng về hướng huyệt linh đài(1) của Tô Lạc.

Nếu bị đánh trúng, thì toàn bộ võ công của Tô Lạc sẽ bị phế. Hơn nữa, nếu huyệt linh đài bị phá, thì sau này nàng sẽ không thể nào tu luyện được nữa.

Tình thế lúc này đang như ngàn cân treo sợi tóc, thì bỗng nhiên một tia sáng lạnh bắn thẳng tới huyệt hổ khẩu(2) của Lý Ngạo Khung.

Tia sáng lạnh kia vừa nhanh vừa chuẩn, ép Lý Ngạo Khung phải nhanh chóng lui về phía sau một bước, thật chật vật mới thoát được chiêu đánh lén vừa rồi.

“Là ai?” Toàn thân Lý Ngạo Khung trở nên cảnh giác, trên mặt lộ ra vẻ cẩn thận, hai mắt nhìn quanh bốn phía.

“Lý Ngạo Khung, lời ngươi nói thật mẹ nó giống quả rắm, ném thẳng vào mặt mũi của Dao Trì Lý gia!” Một bóng người bất ngờ từ trên cây cổ thụ nhảy xuống, là Bắc Thần Ảnh.

Cùng lúc đó, ở sau lưng hắn xuất hiện thân ảnh Lam Tuyển.

Lam Tuyển khoanh tay trước ngực, cười như không cười mà liếc xéo Lý Ngạo Khung: “Đường đường là đại thiếu gia của Dao Trì Lý gia, tương lai sẽ trở thành cung chủ của Dao Trì cung, lại lật lọng, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình. Lý Ngạo Khung, ngươi thật đúng là mẹ nó đàng hoàng nha!”

Nhìn thấy hai thân ảnh kia xuất hiện, đáy mắt Lý Ngạo Khung hiện lên mảng sương mù.

Hai tên này đúng là âm hồn bất tán mà!

Thật vất vả mới chờ được tới lúc Nam Cung Lưu Vân rời đi, kết quả lại xuất hiện thêm hai tên công tử thế gia canh giữ bên cạnh Tô Lạc, giống như sợ có người bắt nạt nàng vậy. Chẳng lẽ kiếp trước Tô Lạc đã cứu vớt toàn thế giới sao? Nàng quả thật quá may mắn!

“Bớt lo chuyện bao đồng đi. Mau cút ngay!” Ánh mắt Lý Ngạo Khung lạnh lùng như băng tuyết.

Bắc Thần Ảnh cười hì hì, hai tay chống nành nhảy tới: “Ta cứ không cút đấy. Ta muốn xem ngươi lật lọng thế nào để cười vào mặt ngươi đấy. Ngươi làm gì ta nào?”

Lam Tuyển cũng cười ha ha thành tiếng.

***

(1) Huyệt linh đài: Huyệt nằm ở thắt lưng, ngay trên cột sống

(2) Huyệt hổ khẩu: Huyệt nằm giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ