Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 666: Thiên Linh Thủy Thượng Phẩm (7)




Nhìn thấy sắc mặt Tô Tĩnh Vũ có hơi chuyển sang màu đen, trong lòng hắn chợt dâng lên một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, một lát sau, toàn thân Tô Tĩnh Vũ bỗng nhiên run rẩy, co giật, gân xanh nổi lên, nhìn cực kỳ dữ tợn.

Tô Tử An vội vã kêu lên: “Lãnh dược sư, lãnh dược sư, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tô Tĩnh Vũ bị gì vậy?”

Lãnh dược sư tiến lên phía trước mấy bước, bắt đầu bắt mạch cho Tô Tĩnh Vũ.

Lúc này, sắc mặt Tô phu nhân đã tái nhợt, toàn thân cũng không khống chế được mà trở nên run rẩy.

Bà ta vừa đau lòng vừa sợ hãi, quả thật không dám nhìn tiếp.

Nước mắt bà ta rơi lã chã, người ngoài sẽ thấy bà ta thương con mà sốt ruột, nhưng lại không muốn rời đi chỗ khác.

Lại nói đến Lãnh dược sư, lúc này đầu lông mày đã cau lại thành hình giống chữ “xuyên”, trong mắt cháy lên một ngọn lửa hừng hực.

Ông ta đột nhiên quay đầu, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Tô phu nhân: “Rốt cuộc bà đã cho hắn uống thứ gì?”

Trong lòng Tô phu nhân thoáng kinh sợ, bà ta không biết rốt cuộc Lãnh dược sư đã nhìn thấu được bao nhiêu.

Thế là, Tô phu nhân một mực lắc đầu, lùi lại, khóc đến nỗi không nói được câu nào.

Tô Tử An nhạy cảm phát hiện ra sự việc có chút kỳ lạ, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào Tô phu nhân: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Lẽ nào nàng thật sự đã cho Tô Tĩnh Vũ uống thứ gì đó sao?”

“Là Hùng Hồn Thảo!” Lãnh dược sư dí sát lại gần miệng và mũi Tô Tĩnh Vũ, thoáng ngửi một cái, liền kiên định nói: “Chính là Hùng Hồn Thảo, không sai!”

Tô Tử An vẻ mặt nghi hoặc, lại mang thêm sự căng thẳng: “Hùng Hồn Thảo này… rốt cuộc là cái gì?”

Lãnh dược sư mặc kệ hắn, hừ một tiếng, chỉ vào Tô phu nhân: “Hỏi bà ta!”

Phía sau Tô phu nhân lúc này là bức tường, đã không thể lùi thêm được nữa.

Tô Tử An bước hai ba bước đến trước mặt bà ta, hung tợn trợn mắt nói: “Nói mau! Hùng Hồn Thảo rốt cuộc là cái gì? Sao nàng lại cho Tô Tĩnh Vũ uống nó? Tại sao?”

Lãnh dược sư tức giận đến như vậy, đã đủ để chứng tỏ mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Lúc này, Tô phu nhân đang rất áy náy, lại đau lòng, lại sợ hãi… đủ mọi cảm xúc dâng trào, đầu óc trở nên hỗn loạn.

“Thiếp không biết… không biết...” Nước mắt Tô phu nhân rơi xuống.

Lãnh dược sư hừ lạnh mấy tiếng: “Bà không nói thì để ta nói. Điểm lợi hại nhất của Hùng Hồn Thảo này chính là làm mềm xương! Đặc biệt là người có cơ thể suy yếu, sau khi uống Hùng Hồn Thảo vào, xương cốt toàn thân sẽ mềm nhũn ra, muốn đứng dậy, cũng không thể!”

“Không, đó không phải là thật, đó không phải là sự thật!” Tô phu nhân bị lời nói của Lãnh dược sư dọa cho sợ hãi.

Bà ta hoảng hốt lo sợ nhào tới quỳ rạp xuống trước mặt Lãnh dược sư: “Không phải vậy, không phải là như vậy, nàng ta nói loại độc này không thể chết người...”

Tô phu nhân trong lúc vô tình đã nói lỡ miệng, nhưng bản thân bà ta lại không biết.

Tô Tử An nghe thấy rõ ràng, liền cất bước lớn về phía trước, tóm chặt lấy cổ áo phía sau của Tô phu nhân, hai mắt tức giận đến nỗi suýt phun ra lửa: “Nàng ta nói loại độc này sẽ không gây chết người? Nàng ta là ai? Nói mau!”

“Thiếp… thiếp...” Tô phu nhân không dám nói.

Cái bóng của Dao Trì tiên tử lớn như vậy, nếu như khai ra nàng ta, đến lúc đó đừng nói là Tĩnh Vũ, mà đến cả Tô Khê cũng...

Cho đến lúc này, Tô phu nhân mới thực sự biết thế nào là “dữ hổ mưu bì” (1), cái gì gọi là “lên thuyền thì dễ, xuống thuyền thì khó.”

“Nói!” Ngón tay của Tô Tử An như kìm sắt, bóp chặt lấy cổ Tô phu nhân, nhấc cả người bà ta lên, khiến cho hai chân bà ta rời khỏi mặt đất.

***

(1) Dữ hổ mưu bì: Bảo hổ lột da, thương lượng với cọp muốn lấy da của nó, ý chỉ lâm vào bước đường cùng, uổng phí tâm can thương lượng mà không đem lại kết quả gì.