Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 65: Sơn Mạch Lạc Nhật (2)




Ánh mắt của Tô Lạc trong suốt đạm mạc, nhợt nhạt cười: “Có gì phải sợ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không có chút năng lực nào để bảo vệ mình?”

Nàng hiện tại xác thật không có bất kì linh lực nào, nhưng mười mấy năm huấn luyện sát thủ của kiếp trước cũng không phải là trải qua cho vui.

Bản năng giết chóc đã luyện thành một trái tim cứng cỏi không biết sợ hãi.

Bỗng nhiên, đáy mắt Nam Cung Lưu Vân mang theo chút ý cười như không cười, hắn giữ chặt Tô Lạc, đẩy nàng về phía sau, bước chân ngừng tại chỗ bất động.

Bỗng nhiên, hắn nở một nụ cười tà ác, chậm rãi nói hai chữ: “Tới rồi.”

Cái gì tới rồi?

Tô Lạc tò mò trong lòng, chui ra từ phía sau bờ lưng thẳng tắp của hắn, ánh nhìn hướng về phía trước.

Chỉ thấy trong khoảng cách 100 mét, có một con mãng xà thật lớn.

Mãng xà ước chừng dài hơn mười mét, vòng eo to như thùng nước, da trên người có bảy màu sặc sỡ, miệng to như bồn máu đang thè lưỡi, thoạt nhìn hung ác mà dữ tợn!

“Rắn hoang dã, ma thú cấp bốn, lực công kích vô cùng mạnh, có chứa kịch độc.” Đôi môi đỏ thắm của Nam Cung Lưu Vân khẽ mở, kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu cho Tô Lạc.

Nếu là người khác, hắn đương nhiên sẽ không nhiều lời một chữ.

“Tê tê tê!” Đại mãng xà phun ra lưỡi rắn màu đỏ tươi, trong miệng phun ra một làn sương mù màu xanh biếc đậm đặc.

Lúc này, một con Mai hoa lộc đi ngang qua không may dính vào sương mù, sau đó, cả người con Mai hoa lộc đều run rẩy.

Thân thể của nó giống như bị ăn mòn, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng thối nát, cuối cùng khi ngã xuống cũng chỉ còn dư lại một khung xương trắng.

Chất lỏng đen như mực trên mặt đất kia nổi lên bọt khí, trong không khí có có vị tanh hôi đậm đặc.

Toàn bộ quá trình Mai hoa lộc bị ăn mòn thành bộ xương trắng tuyệt đối sẽ không quá mười phút.

“Độc thật mạnh.” Tô Lạc bỗng nhiên có cảm giác sởn tóc gáy.

Độc này tuyệt đối kinh khủng hơn nhiều so với a xít đậm đặc nhất, nhưng độc của con rắn này thật đúng là thứ tốt để hủy thi diệt tích khi đi lữ hành.

Tô Lạc để tay lên ngực tự hỏi, nếu nàng đụng tới con mãng xà này, nếu muốn đánh bại nó, cơ hồ không khả năng.

Đương nhiên nếu nàng liều mạng đồng quy vu tận cũng không phải không thể chiến hết mình.

Lúc này, con mãng xà to đó đã dạy nàng một bài học thực tiễn.

Sự tồn tại của con rắn hoang dã này cho nàng biết, muốn bình an không tổn thất gì mà đi vào sơn mạch Lạc Nhật không phải là chuyện dễ dàng, ở trong rừng rậm luôn phải cẩn thận từng bước, lúc nào cũng phải cảnh giác.

Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân như dạ minh châu trong biển sâu, lóe lên sáng quắc, hắn cười nói: “Nha đầu, bỏ gốc lấy ngọn, thứ có ích nhất của con rắn này không phải là độc.”

“Chẳng lẽ là nội đan?” Chẳng phải người ta nói nội đan của rắn có thể trị trăm loại độc sao?

Đôi môi đỏ thắm của Nam Cung Lưu Vân gợi lên, đáy mắt rực rỡ lung linh, hắn cười thần bí: “Ngươi sẽ biết nhanh thôi.”

Hắn chính là người thích nhất thừa nước đục thả câu nhất, Tô Lạc có chút buồn bực bĩu môi.

Trước đó Liễu Nhược Hoa nói với hắn về thân thế của nàng, hắn lại giấu thật kỹ, không lộ ra nửa câu cho nàng biết.

Lúc này, rắn hoang dã phát hiện ra tung tích của bọn họ.

Trong miệng nó phun ra lưỡi rắn, uốn lượn mà bò lại đây, khuôn mặt dữ tợn, bộc lộ bộ mặt hung ác. Nhưng điều làm Tô Lạc ngạc nhiên chính là nó thế nhưng… thế nhưng hoàn toàn làm lơ nàng và Nam Cung Lưu Vân, trực tiếp lướt qua bọn họ, bò về phía sau.

Điều này khiến Tô Lạc người vốn đang chờ mong Nam Cung Lưu Vân cùng rắn hoang dã đại chiến một trận có chút tiếc nuối.