Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 628: Tàng Bảo Các (2)




Khóe miệng Nam Cung Ngự nhếch lên thành một ý cười lạnh: “Nha đầu thối, có mắt nhìn đó. Bệ hạ vốn dĩ để ngươi lấy những linh bảo ở vòng ngoài, cho ngươi chút hời là được rồi.”

“Thế nhưng, ngươi ngàn vạn lần không nên có lòng tham như vậy, lại dám lấy đi vật quý báu ở bên trong. Nơi đó sao có thể để một kẻ cấp bốn nhỏ nhoi như ngươi bước vào được?”

“Cánh cửa đã được phong ấn, nếu như cưỡng ép phá giải, sẽ phải gánh chịu lực phản lại từ Lão tổ Nam Cung, trừ khi ngươi biết cách đi vào, hoặc ngươi là pháp sư không gian.”

“Cho nên nha đầu thối, ngươi hãy đợi chết đi!”

Nam Cung Ngự nghĩ đến đây, khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười âm u lạnh lẽo, mắt hắn khép hờ, tiến vào tu luyện.

Chính vì hắn đã nhắm mắt, cho nên không nhìn thấy, điểm đen nhỏ ban đầu đó, bỗng nhiên lại hóa thành hai cái.

Bên trong Tàng Bảo Các.

Đối mặt với bức tường trơn bóng này, thật sự không biết làm thế nào.

“Trong này thật sự có bảo bối chứ?” Tô Lạc ngồi xuống, hai mắt không biết làm sao, chọc chọc đầu Tiểu Thần Long.

Nàng nghiên cứu hồi lâu, trên bức tường nhẵn bóng này chẳng có gì cả.

Tiểu Thần Long lại nghiêm trang gật cái đầu nhỏ: “Có, có, có!”

“Vậy kí ức truyền thừa của ngươi có nói cho ngươi biết, làm thế nào đế phá giải cái bức tường không cửa này không?” Tô Lạc rất kiên nhẫn hỏi.

Tiểu Thần Long đứng nguyên tại chỗ, nghiêng chiếc đầu nhỏ tự hỏi, trên mặt mơ màng lại vô tội, giống như một đứa trẻ ngây thơ, nhìn thấy khiến tim người ta mềm nhũn ra.

Tô Lạc rất nhẫn nại, vẫn chờ Tiểu Thần Long, còn kêu nó không cần gấp gáp quá.

Qua hồi lâu, mắt Tiểu Thần Long chợt sáng lên, nó kích động nắm lấy tay Tô Lạc.

“Ừm? Ngươi tìm ra cách rồi sao?” Ánh mắt Tô Lạc nhìn Tiểu Thần Long hiện lên vẻ thần kỳ. Thế này cũng hơi nhanh quá rồi!

Tiểu Thần Long hưng phấn gật đầu.

Chỉ thấy thân hình bé nhỏ của nó nhanh nhẹn nhảy lên cánh tay của Tô Lạc, sau đó cầm ngón trỏ của Tô Lạc, ấn lên một chỗ nào đó trên vách tường.

Lòng bàn tay Tô Lạc dán lên bức tường, cảm nhận sự lạnh lẽo mà bức tường mang lại cho nàng, nhưng lại không phát hiện ra công dụng nào.

“Vào, truyền vào...” Tiểu Thần Long như một giáo viên, đứng trên vai Tô Lạc chỉ huy.

Truyền vào? Truyền vào cái gì? Lẽ nào là truyền linh lực vào?

Sự tín nhiệm đối với Tiểu Thần Long, Tô Lạc chậm rãi tập hợp linh lực trong cơ thể mình lại, từ lòng bàn tay truyền vào bức tường.

Tô Lạc truyền linh lực vào vách tường, linh lực gặp bức tường giống như hạt mưa rơi xuống biển rộng, trong nháy mắt tan biến không còn dấu tích.

Sao lại không có phản ứng gì vậy?

Tô Lạc cảm thấy cực kỳ kỳ quái.

Nàng không thể tin nổi bức tường này lại gia tăng thêm linh lực phát ra, còn toàn bộ linh lực được truyền vào liên tục trên người nàng lại bị bức tường hấp thu hết!

Hơn nữa Tô Lạc cảm thấy, linh lực mà bức tường cần vẫn còn nhiều hơn thế.

Đúng lúc Tô Lạc phân tâm thì đột nhiên, nàng cảm thấy một làn khí cực kỳ nguy hiểm truyền ra từ sâu trong bức tường!

Tô Lạc trong lòng hoảng sợ, theo bản năng thu tay lại.

“Cách này không thể thực hiện được.” Tô Lạc bất đắc dĩ lắc đầu với Tiểu Thần Long.

Giác qua thứ sáu của nàng luôn rất chính xác, nàng cảm giác nếu như tiếp tục truyền linh lực vào, rất có thể sẽ xảy ra chuyện không tốt.

Nếu như Tiểu Thần Long nhận định trong đó có báu vật, Tô Lạc đương nhiên tin tưởng trăm phần trăm.

Chỉ là cầu phú quý trong nguy hiểm, muốn lấy được bảo bối há lại có thể dễ dàng như vậy?

Tô Lạc vuốt cằm suy nghĩ, đi tới đi lui xung quanh bức tường bóng loáng như ngọc.

Tiểu Thần Long vểnh cái đuôi lên, đôi mắt to trong suốt trắng đen rõ ràng nhìn Tô Lạc, con ngươi đen nhánh chuyển động qua lại theo bước chân của Tô Lạc.

Nhìn biểu cảm của nó trông vô cùng hoang mang.

Long tộc từ trước đến nay đều có ký ức truyền thừa.