Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 610: Phóng hỏa cướp bóc (3)




Nếu sớm biết rằng Tô Lạc sau này sẽ lột xác thay đổi như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không từ hôn.

Hoàng Hậu thong thả ung dung mà bưng ly sứ Thanh Hoa, ngón trỏ bộ móng tay thon dài không chút để ý mà chạm vào lá trà ở trong ly.

“Mẫu hậu, vậy nhi thần phải làm sao bây giờ? Ba ngàn viên tinh thạch màu xanh biếc, cho là giết chết nhi thần đi thì cũng không thể nào lấy ra được! Người nhất định phải giúp đỡ nhi thần giải quyết chuyện này!” Thái Tử buồn bực mà nắm tóc, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn qua suy sút mà chật vật. 

Sớm biết như vậy, lúc trước hắn đã không nên quá nhiệt huyết mà muốn cùng bọn họ đánh cuộc.

Cùng Tô Lạc đánh cuộc một lần cũng đã quá thấm thía, nhưng hắn cố tình ở một chỗ té ngã hai lần, lần thứ hai lại bại bởi Nam Cung Lưu Vân.

Ai ngờ, Hoàng Hậu khóe miệng gợi lên một nụ cười âm lãnh: “Cũng chỉ là 1500 viên tinh thạch màu xanh biếc mà thôi, gấp cái gì?” 

“Không phải, là ba ngàn…” Thái Tử thanh âm đột nhiên im bặt. Sao tự nhiên lại biến thành chỉ còn 1500 viên?

Hoàng Hậu lạnh lùng cười: “Nợ của Lão Nhị ngươi không trả thì xác thật sẽ gặp phiền toái lớn, cho nên phải giải quyết cho xong. Còn nha đầu thúi kia, nếu nàng dám đến tìm ngươi đòi nợ, kêu nàng tới tìm mẫu hậu.”

Hoàng Hậu đây là điển hình của thể loại chỉ dám bắt nạt kẻ yếu. 

Ấn tượng của Hoàng Hậu về Tô Lạc vẫn còn như lúc trước, vẫn cho rằng nàng chỉ là phế vật yếu đuối, thứ nữ của Tô phủ.

Thái Tử vừa nghe, có chút khó xử: “Mẫu hậu người có điều không biết, Lão Nhị đối xử với Tô Lạc thực không bình thường, hắn nhất định sẽ đứng ra giúp Tô Lạc đòi nợ.”

“Mắt nhìn của Lão Nhị ở mức độ nào, hắn sao có thể coi trong ngươi hơn nha đầu thúi kia được chứ?” Hoàng Hậu vô cùng cùng chắc chắn mà cười: “Hắn không có ý gì với nha đầu kia đâu, chắc hẳn chỉ là muốn chọc tức ngươi thôi.” 

Hoàng Hậu phi thường chắc chắn.

Tô Lạc nếu tốt, thì tốt được ở điểm nào? Mắt nhìn của Nam Cung Lưu Vân tới mức độ nào cơ chứ? Chỉ cần hắn không có ý, khẳng định cũng chỉ xem Tô Lạc như đồ chơi qua ngày, sẽ không thật sự cưới nàng về làm Vương phi.

“Cái này… Quan hệ của bọn họ thật sự là thân mật cực kỳ.” Thái Tử trực giác cảm thấy không đúng cho lắm. 

Hắn đã trực tiếp đối mặt tiếp túc với bọn họ quá nhiều, sự sủng nịch của Nam Cung Lưu Vân đối với Tô Lạc, hắn cảm thấy thật sự không hề giống với việc diễn kịch.

“Ha hả.” Hoàng Hậu cười lạnh liên tục: “Nguyên nhân chính là vì như thế, cho nên mẫu hậu mới chắc chắn, Nam Cung Lưu Vân đối với Tô Lạc chỉ là chơi chơi mà thôi. Ngươi nghĩ thử xem, nếu hắn thật sự thích, hắn sẽ trực tiếp cưới về nhà ngay tức khắc, chứ sao có thể dây dưa kéo dài lâu như vậy?”

Hoàng Hậu đáng thương, nàng nào đâu biết được rằng, không phải Nam Cung Lưu Vân không muốn cưới Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân còn ước gì hắn có thể cưới được Tô Lạc ngay để đem về nhà mà giấu luôn. 

Nhưng vấn đề là, Tô Lạc còn muốn hưởng thụ lạc thú bị truy đuổi, nàng sao có thể dễ dàng để cho chính mình bị gả đi sớm như vậy? Người không đồng ý chính là Tô Lạc.

“Nếu thật sự là Lão Nhị quyết tâm đòi số tinh thạch đó, mẫu hậu sẽ đòi phụ thân ngươi ra mặt, nói rằng thật ra là do huynh đệ đùa giỡn với nhau.” Hoàng Hậu cũng không cảm thấy việc này có bao nhiêu phiền toái.

“Thật sự có thể như vậy được sao?” Thái Tử cảm thấy có chút khó có thể tin, thật có thể giải quyết nhẹ nhàng như vậy? 

“Chẳng lẽ Lão Nhi thật sự lại đi đòi ngươi số tinh thạch đó? Ngươi chính là Thái Tử, là chủ nhân tương lai của đế quốc này, Nam Cung Lưu Vân hắn thì là cái gì cơ chứ?” Hoàng Hậu chắc chắn mà liếc mắt nhìn Thái Tử một cái.

Thái Tử nguyên bản rất sợ Nam Cung Lưu Vân, nhưng nhờ mấy câu Hoàng Hậu vừa nói, hắn bỗng nhiên cảm thấy Nam Cung Lưu Vân cũng chẳng có gì đáng sợ lắm.

Mẫu hậu nói không sai, toàn bộ đế quốc này tương lai đều là của hắn, Nam Cung Lưu Vân thật đúng là muốn tìm hắn đòi tinh thạch? 

Hoàng Hậu lạnh lùng liếc Thái Tử một cái: “Ngươi đó, là do quá không tự tin, cũng không cường ngạnh, cho nên mỗi lần xảy ra chuyện đều bị khí thế của Nam Cung Lưu Vân áp bức, về sau phải nhớ kỹ, ở trước mặt Nam Cung Lưu Vân, phải ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin lên cho ta!”