Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 604: Oanh động đế đô (4)




Đến lúc đó người cũng vẫn sẽ phải căng da đầu sợ hãi thôi, cho nên hiện tại cũng đừng giả bộ bất tỉnh.

Mạnh Lương đệ té ngã được một nửa thì miễn cưỡng giãy giụa đứng lên, nàng một tay đỡ trán, suy yếu nói với Thúy Lục: “Đỡ ta đi trang điểm.”

Nàng lại phân phó Từ quản gia: “Ngươi ra trước sảnh ngoài ứng phó, đừng để cho hắn ra tay hủy đi phủ Thái Tử thật.” 

Tấn Vương điện hạ giận lên, thật đúng là không có gì hắn không dám làm.

Thấy Mạnh Lương đệ đáp ứng chịu ra mặt, có người tâm phúc chịu trận Từ quản gia lúc này mới thả lỏng ra được đôi chút.

Chỉ là hắn vừa đi vừa ở trong lòng chửi thầm Thái Tử, rõ ràng là chính hắn gây ra họa này, vậy mà lại không có dũng khí ra mặt mà gánh vác? 

Khi Từ quản gia đến, Tấn Vương điện hạ cao quý không ai bì nổi kia đã thản nhiên tự tại mà ngồi ở trên ghế làm bằng gỗ tử đàn uống trà.

Từ quản gia tiến vào,  mắt Nam Cung Lưu Vân cũng không hề chuyển động mà nhìn một cái.

“Thỉnh an Tấn Vương điện hạ.” Từ quản gia cung cung kính kính hai đầu gối quỳ xuống đất hành lễ. 

Kỳ thật khom mình hành lễ cũng không sao cả, nhưng thấy Tấn Vương điện hạ cao thâm khó đoán khí định thần nhàn đến như thế, Từ quản gia thật sự là trong lòng sợ hãi quá độ.

“Kêu Nam Cung Lưu Tuyệt ra đây.” Nam Cung Lưu Vân thong thả ung dung mà gác chén trà ở trên bàn.

“Thái Tử điện hạ hắn… Hắn…” Từ quản gia trán bắt đầu đổ mồ hôi. 

Tấn Vương điện hạ tuy rằng chỉ là hỏi một câu vô cùng đơn giản, nhưng quanh thân lại phát ra khí phách vô cùng tôn quý, làm tâm hắn không bình tĩnh lại được mà cứ bồn chồn mãi.

“Sao?” Nam Cung Lưu Vân thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ.

Từ quản gia sợ tới mức trong lòng đột nhiên giật mình một trận. 

Khí thế này thật sự là quá dữ dội, cho dù là gặp mặt bệ hạ cũng chưa từng sợ hãi như vậy.

Từ quản gia ấp a ấp úng: “Thái Tử điện hạ hắn, hắn, hắn ra ngoài thăm bạn.”

“Phanh!” Một tiếng đập lớn vang lên, cái bàn vốn rắn chắc đã tức khắc bị biến thành bụi phấn. 

Trái tim của Từ quản gia bỗng nhiên đập kịch liệt, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Những hạ nhân vốn đang đứng thẳng bên cạnh thậm chí có mấy tên đã trực tiếp té xỉu.

Khuôn mặt Nam Cung Lưu Vân tràn đầy khói mù, giọng nói trầm trầm, khát máu: “Hôm qua Bổn vương đã chuyển lời cho hắn, hiện tại ngươi lại nói với Bổn vương, hắn ra ngoài, lại còn đi thăm bạn?” 

Từ quản gia còn định nói vài câu, nhưng lại cảm giác yết hầu của chính mình tựa hồ như bị một đôi tay bóp chặt, một chữ cũng không thốt ra được.

Thân hình hắn lại càng run rẩy dữ dội hơn.

Đám hạ nhân thường ngày kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi của Từ quản gia, hôm nay đều bị dọa tới thành một đám im ỉm như ve sầu mùa đông, toàn thân cứng đờ, không tên nào dám thở mạnh. 

Lúc này, Mạnh Lương đệ đã chạy ra tới phía sau tấm bình phong, bị Nam Cung Lưu Vân dọa một tiếng sợ tới mức đứng thẳng cứng đờ bất động.

“Cút ra đây cho Bổn vương!” Nam Cung Lưu Vân tay áo phất lên một trận cuồng phong đánh thẳng tới vị trí Mạnh Lương đệ đứng thẳng.

Sau trận cuồng phong, Mạnh Lương đệ đã chật vật gục ngã ở trước mặt Nam Cung Lưu Vân. 

Nhìn thấy Mạnh Lương đệ bộ dáng khốn khổ mặt mũi sung húp, Tô Lạc trong lòng không khỏi cười thầm, trên mặt lại ra vẻ trách cứ với Nam Cung Lưu Vân: “Ngươi chẳng lẽ không biết thương hương tiếc ngọc hay sao?”

Nam Cung Lưu Vân đang vô cùng tức giận khi rũ mắt nhìn về phía Tô Lạc thì bỗng chốc lại dịu dàng như nước: “Bổn vương chỉ thương hương tiếc ngọc đối với ngươi thôi.”

“Khụ khụ, trước mặt bao nhiêu người, tập trung vào vấn đề chính đi.” Tô Lạc đẩy hắn một phen. 

Vừa nhìn thấy cách Nam Cung Lưu Vân đối xử với Tô Lạc một cách bất thình lình như vậy, tất cả mọi người trong đại sảnh đều chấn động choáng váng!

Vừa rồi… Bọn họ không nhìn lầm đó chứ? Tên nam nhân với vẻ m dịu dàng, lời nói ngọt ngào kia, có thật là Tấn Vương điện hạ tàn bạo tức giận khi nãy hay không?

Thật là không khoa học chút nào! 

Mọi người ở đây đều thấy cực kỳ khó tin, Tấn Vương điện hạ trong chớp mắt đã thay đổi thành khí thế hùng hổ dọa người, cứ như chỉ cần trừng mắt một cái là toàn bộ người ở đây sẽ hóa thành tro bụi.