Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 517: Tiểu thần long ra oai (6)




Tô Thanh ngưng tụ linh khí thành từng đạo dao băng sắc bén, từng đoàn từng đoàn bay thẳng đến.

Tô Lạc không kịp phản ứng, Tiểu Thần Long cũng không kịp phản ứng, nhưng Tích Dịch Long bỗng có hành động.

Chính xác hơn, Tích Dịch Long nổi giận! 

Chỉ thấy nó bỗng nhiên xoay người, há to miệng máu khiến người hoảng sợ, tức giận rít gào.

“Rống!” Một tiếng gào vang vang, kinh thiên động địa.

Dao băng kia vốn bay thẳng đến Tiểu Thần Long nhưng đã bị Tích Dịch Long há to miệng máu nuốt hết vào bụng. 

Tô Thanh kinh ngạc đến mức khó tin nhìn Tích Dịch Long.

Tích Dịch Long của nàng... chẳng lẽ lại muốn phản bội nàng?

Tô Thanh vừa kinh sợ vừa tức giận. 

Nàng không ngừng dùng tinh thần lực giao lưu, kết nối với Tích Dịch Long, nhưng điều khiến nàng tuyệt vọng chính là sóng điện não của Tích Dịch Long chỉ là một đường thẳng tắp, không hề phản ứng lại nỗ lực giao lưu của nàng.

Tiểu Thần Long hừ mạnh một tiếng, thân hình nho nhỏ nhảy dựng lên, leo lên sừng Tích Dịch Long ngồi.

“Ngao ngao ngao!” Một bộ móng vuốt của Tiểu Thần Long nắm lấy sừng của Tích Dịch Long, bộ móng còn lại giơ lên chỉ vào Tô Thanh. 

Ý tứ vô cùng rõ ràng.

Mục tiêu đang ở trước mặt, lên cho ta!

Nhưng mục tiêu kia không phải ai khác, đó là chủ nhân của Tích Dịch Long. Đó là Tô Thanh, vốn dĩ chính là chủ nhân của Tích Dịch Long, chó con hiện tại lại có thể chỉ huy Tích Dịch Long quay đầu cắn chủ nhân Tô Thanh của nó? 

Lúc trước, mọi người dường như đã kinh ngạc đến mức chết lặng, nhưng lúc này trung khu thần kinh sau một khắc liền sống lại. Bởi vì chuyện xảy ra trước mắt này quá mức ngoài sức tưởng tượng, chỉ sợ rằng cả đời này bọn họ chỉ gặp qua một lần này, cho nên ai nấy đều nhất định phải to hai mắt xem cho rõ!

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Giờ phút này, chó con quá mức khí thế, còn vênh váo hống hách hơn. Hoàng Kim Thần Long tôn quý của Long tộc 

Nó không chút khách khí mà giơ nắm tay gõ đầu Tích Dịch Long. Xúi giục Tích Dịch Long thôi không nói, hiện tại còn cưỡi trên đầu nó, muốn nó công kích chủ nhân của nó.

Chuyện này... quả thực rất vớ vẩn!

Nhưng cũng bởi vì vớ vẩn như vậy, khó có thể tưởng tượng như vậy, thậm chí là siêu việt lạ thường như vậy, nên lại càng thú vị hấp dẫn. 

Lần này khán giả dưới đài được nhìn đã mắt, coi như mở mang tầm mắt, chân chính biết được cái gì gọi là biến đổi bất ngờ, cái gì gọi là xuất sắc ngoạn mục, cái gì gọi là có thăng có trầm.

Mà thế nhân luôn thích xem náo nhiệt.

“Lên! Chó con mau lên nào!” 

“Đừng do dự nữa, mau xông lên đi! Mau xông lên!”

“Nhanh lên nhanh lên, mau đi cắn chết nàng! Cắn chết nàng!”

Dưới đài, khán giả vốn dĩ đang yên tĩnh dõi theo một màn đầy kịch tính thì giờ đây lại vô cùng kích động như được bơm máu gà, hoa chân múa tay, không ngừng sai khiến. 

Những người này đương nhiên là những người đã đánh cược Tô Lạc thắng.

Kết quả hiện tại của Tô Lạc là một kết quả vô cùng bất ngờ, linh sủng của nàng chỉ bé xíu như vậy mà lại có sức mạnh kinh người.

Vì biết được bọn họ có hy vọng thắng cược, cho nên đám người ai nấy đều đứng dậy nhảy tưng tưng, lớn tiếng hò reo. 

Dưới đài, âm thanh reo hò ầm ĩ, náo nhiệt dường như không thể khống chế được.

Nhưng mà trên đài lại là một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Tiểu Thần Long đang ngồi trên người Tích Dịch Long, mà lúc này, trong đầu Tô Thanh không ngừng ra lệnh cho Tích Dịch Long. 

Giờ phút này, Tô Thanh liên tiếp dùng tinh thần lực áp chế Tích Dịch Long, trên mặt nàng toát đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

Mệnh lệnh của Tiểu Thần Long và mệnh lệnh của Tô Thanh đang đánh nhau kịch liệt trong đầu của Tích Dịch Long, khiến đầu nó đau như búa bổ, đau đến mức thần trí mơ hồ.

Tiểu Thần Long có chút nôn nóng, tròng mắt đảo một cái, liền nảy ra một chủ ý. 

Nó quay đầu hướng Tô Lạc lớn tiếng kêu “Ngao ngao ngao”, ý muốn ám chỉ ngọc giản, ngọc giản!