Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 486: Rời khỏi hỏa vực (3)




Tung hoành biển lửa tổng cộng chia làm năm cấp.

Tô Lạc hiện tại tu luyện cấp đầu tiên chính là cảnh giới hỏa tuyền.

Hỏa tuyền cảnh giới không giống với thủy tuyền, tầm ảnh hưởng rất rộng. 

Trong vòng một chiêu, ngọn lửa có thể che kín toàn bộ suối nguồn thì xem là thành công.

Chỉ là Tô Lạc hiện tại chỉ mới đạt linh lực cấp ba, muốn tu luyện quyển “Tung hoành biển lửa” thật sự quá mức miễn cưỡng.

Tuy nhiên, cũng may mắn là đang ở bên trong hang động lửa, ngọn lửa này có thể cuồn cuộn không ngừng cung cấp thuộc tính hỏa cho Tô Lạc, giúp nàng tu luyện thuận buồm xui gió, đạt ít thành tựu. 

Tu luyện rất nhanh một ngày đã trôi qua.

Chớp mắt đã thấy mười ngày trôi qua.

Nam Cung Lưu Vân sau mỗi lần tu luyện sẽ đi thăm dò đường ra ngoài, mỗi lần như vậy đều tràn đầy thất vọng trở về. 

Tô Lạc trải qua hơn mười ngày tu luyện này, thực lực quả thực tiến triển nhanh vô cùng

Bởi vì có không gian trợ giúp, Tô Lạc tu luyện khác hẳn với người thường.

Trong không gian linh hồn sẽ tu luyện theo hệ pháp tắc của không gian. 

Ở ngoài không gian Tô Lạc sẽ tu luyện theo pháp tắc thuộc tính hỏa.

Hai người kết hợp với nhau, bổ sung hỗ trợ cho nhau, dung hợp cho nhau, làm cho thực lực Tô Lạc tăng lên nhanh chóng, giống như đang ngồi máy bay bay lên, ngay cả Nam Cung Lưu Vân cũng phải cảm thán vì tốc độ tu luyện kinh ngạc của nàng.

Đến một ngày, Tô Lạc đã có vẻ chạm đến tầng lá mỏng ngăn cách giữa hai cấp linh lực. 

Nàng tin tưởng rằng không lâu nữa nàng sẽ đạt đến được linh lực cấp bốn.

Thật ra thời gian nàng dừng lại ở linh lực cấp ba cũng vô cùng ngắn ngủi, chỉ là do có nhiều việc liên tục xảy ra, nên có cảm giác như nàng đã dừng lại ở đó rất lâu rồi.

Sau hơn mười nàng tập trung tinh thần cao độ, Tô Lạc chuẩn bị cho chính mình thả lỏng một chút, nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đua chặn cuối cùng để phá tan tầng lá mỏng kia. 

Lúc này, trong không gian của Tô Lạc xảy ra một chuyện thú vị.

Tô Lạc thấy được liền dừng ngay việc tu luyện lại, rất có hứng thú nhìn.

Tiểu Thần Long từ lúc bị Tô Lạc ném vào không gian, liền trở nên vô cùng nhàm chán. Dù vậy thì thật nhanh sau đó, nó đã tìm được đồ vật làm cho nó cảm thấy hứng thú. 

Từ lúc Tô Lạc ném thủy tinh Tử Ngư tới nơi cô lập này, nàng đã dường như quên đi sự tồn tại của nó.

Là do Tô Lạc quên đi, Tiểu Thần Long liền đem thủy tinh Tư Ngư cấp ba bị ném trong một góc ra, lôi tới chỗ nó ngủ đặt bên cạnh cả ngày đều nhìn chằm chằm.

Nếu nói Tiểu Thần Long đối tốt với thủy tinh Tử Ngư, đây là hiểu lầm dụng ý của nó. 

Mỗi ngày theo thời gian biểu ăn cơm ba bữa, Tiểu Thần Long đều sẽ xuất hiện ở trước mặt thủy tinh Tử Ngư, vây quanh nó từng vòng đảo quanh.

Thủy tinh Tử Ngư mỗi ngày sẽ theo giờ cơm ba bữa mà phun tinh thạch, tựa như gà mái mỗi ngày đẻ trứng.

Phun ra tinh thạch xa hoa ra sao, cũng có quan hệ với vận khí và nhân phẩm. 

Mỗi khi thủy tinh Tử Ngư phun ra một viên thủy tinh rơi xuống bát to, Tiểu Thần Long liền sẽ không mất thời cơ mà dùng móng vớt lên ngay, không chút do dự đưa vào trong miệng chính mình, cứ như vậy nhai rào rạo như trẻ con đang nhai kẹo.

Tiểu Thần Long mỗi lần như vậy đều canh vớt lên mà nhai, thế cho nên Tô Lạc cũng chưa phát hiện, kỳ thật ngẫu nhiên có mấy lần còn có sự xuất hiện của tinh thạch màu xanh lá hay xanh dương.

Nhưng là, không đợi Tô Lạc phát hiện, này mấy khối tinh thạch đã bị Tiểu Thần Long biến thành đồ ăn vặt nhai sạch. 

Nếu Tô Lạc biết được tinh thạch màu xanh dương bị Tiểu Thần Long ăn như ăn kẹo, chỉ sợ sẽ đau lòng vô cùng. Đáng tiếc là nàng hoàn toàn đắm chìm ở trong không gian, tu luyện pháp tắc không gian.

Lại qua một ngày, trong không khí phát sinh một trận dao động rất nhỏ của linh lực.

Ở ngoài không gian Tô Lạc chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên cười mỉm, hiển nhiên tâm tình rất sung sướng. 

Nam Cung Lưu Vân trợn mắt nhắm chặt mắt phượng, biểu tình rất là lười biếng, ẩn chứa sự mê hoặc dữ dội.