Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 484: Rời khỏi hỏa vực (1)




Tô Lạc cúi đầu nhìn khối đá đã trở nên mát lạnh như ngọc trong tay.

Nó không thay đổi kích thước, vẫn trông như quả trứng vịt, màu sắc cũng là màu trắng trong sáng thanh tịnh, nhưng mà…

Tô Lạc kinh ngạc phát hiện, từ sau khi nàng nắm cục đá kỳ quái này, nhiệt khí của ngọn lửa nóng bức quanh thân dường như bị nó hấp thu, áp lực lên người nàng ngay tức khắc suy giảm. 

Đây là sự thật hay sao?

Tô Lạc trong lòng đã vui sướng lại kinh ngạc, bất thình lình quá vui mừng đến độ ngây người ra.

Nếu như quả thực như thế, chẳng phải là, chỉ cần nàng cầm cục đá này, sẽ không còn phải sợ ngọn lửa hang động cực nóng đến mức làm người ta cháy da cháy thịt nữa? Chẳng phải là có thể có cơ hội sinh tồn vượt qua ngọn lửa trong hang động này? 

Nam Cung Lưu Vân thấy Tô Lạc ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, bộ dáng tựa như kinh hỉ hưng phấn lại tựa hồ khó có thể tin, hắn không khỏi có chút kinh ngạc.

“Sao vậy?”

Tô Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo trắng đen phân rõ chứa đầy vui sướng. 

Không kịp nghĩ nhiều, nàng đưa cục đá trong tay qua cho hắn: “Ngươi nhìn đây là cái gì.”

Nam Cung Lưu Vân tiếp nhận cục đá, còn chưa chờ hắn vận khởi linh lực, liền phát hiện ngọn lửa quanh thân nóng như vậy nhưng lại như suối nước róc rách chảy vào trong cục đá, độ ấm trong không khí chợt chậm lại một ít.

Nam Cung Lưu Vân kia trên gương mặt vốn bình tĩnh cũng xuất hiện tia kinh ngạc, ngay sau đó liền tươi cười dịu hiền như ngọc, như hoa anh đào tháng ba khoe sắc làm say đắm lòng người: “Đá tốt, quả là cục đá tốt, nhưng xét theo tình hình của ngươi, mau mau giữ lấy, không phải đưa cho ai khác.” 

Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc cẩn thận, cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Lạc, gằn từng chữ một mà nói.

Hắn lời tuy nghiêm túc, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui sướng, so với việc chính hắn có được bảo bối còn cao hứng hơn.

Ngọn lửa hang động sức nóng cực độ sóng nhiệt ngập trời, hơi thở nóng rực, hắn có thể kiên trì chịu đựng được. Lạc nha đầu của hắn thì lại không như vậy, cho dù là có hắn truyền linh lực cho thì cũng chưa chắc vượt qua được. 

Hiện tại đây thật quá tốt rồi, cục đá này có thể tự động hấp thu nhiệt khí, chỉ cần cục đá này không bị mất đi, thì Lạc nha đầu của hắn vẫn sẽ an toàn vượt qua.

“Được.” Tô Lạc trịnh trọng gật đầu, nắm chặt tảng đá.

“Tảng đá này là do trong Tử Ngư điện vô ý đá phải, còn tưởng rằng là vô dụng, tùy tay nhặt lên, cũng không biết là sẽ có thể có ích cho ta như vậy.” Tô Lạc đôi mắt híp lại, cười đến không còn biết gì khác. 

“Hừm, nha đầu nhà ngươi vận khí quả thật…” Nam Cung Lưu Vân xoa xoa Tô Lạc đầu, trong lúc nhất thời có chút không biết nói sao, cũng có chút dở khóc dở cười.

Nếu là so về vận khí, mọi người đều thua hoàn toàn ở trước mặt nàng.

“Vận khí cũng là một loại thực lực, cái này cho thấy thực lực của ta cũng không tồi.” Tô Lạc hơi mang vài phần đắc ý. 

“Quả thật không tồi.” Điểm này Nam Cung Lưu Vân thật ra tán đồng, “Trên đời này có mấy người, có thể trốn được liên tục ba ngày ba đêm dù đang bị võ giả linh lực cấp bảy đuổi giết?”

Nhắc tới Lý Ngạo Thiên, Tô Lạc trong lòng liền tức tối: “May cho hắn đã chết, nếu bằng không… Hừ!”

Nam Cung Lưu Vân thương tiếc mà vuốt ve gò má tuyết trắng như ngọc của nàng, “Nói đến cùng, vẫn là ngươi không đủ thực lực.” 

“Đúng là như vậy thật.” Tô Lạc thầm than một hơi, thực lực của nàng xác thật quá kém.

Hiện tại tất cả những người xung quanh nàng kém cõi nhất đều là linh lực cấp năm, cấp sáu, mà đáng thương là nàng vẫn chỉ có thể đạt đến linh lực cấp ba, nàng phải làm sao đây?

“Cho nên, chúng ta không cần vội vã đi ra ngoài, trước tiên cứ ở trong hang động ngọn lửa này dốc lòng tu luyện một thời gian.” Tô Lạc nắm tay, trịnh trọng nói. 

Nam Cung Lưu Vân mặt mang một tia do dự, không tán đồng lắm: “Tu luyện khi nào cũng cũng có thể, không cần nhất thời nóng lòng.”