Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 472: Hỏa diệm cốc (7)




Sự ăn ý âm thầm kết hợp của Tiểu Thần Long và Tô Lạc sẽ thế nào?

Không đợi Tô Lạc ra hiệu, nó liền nhảy lên cao, phun ra một luồng long khí dội xuống đầu Lý Ngạo Long.

Trong long khí đó có chứa tam vị chân hỏa kỳ lạ, vừa gặp lửa liền bốc cháy, không chừa lại gì. Đó là sức mạnh cỡ nào? 

Lý Ngạo Thiên dùng băng sương ngưng tụ lại để bảo vệ phần đầu, nhưng không đợi lớp băng sương đó ngưng tụ lại hết, Tiểu Thần Long đã phun long khí vào.

Luồng long khí vừa phu xuống băng sương hộ thể trên đầu Lý Ngạo Thiên đã bị tan chảy, đồng thời, tóc của hắn cũng bốc cháy.

“A!” Lý Ngạo Thiên hét lên một tiếng thảm thiết, rồi tự dùng băng sương dội lên đầu mình. 

Nhưng, tam vị chân hỏa dễ dập tắt như vậy sao?

Trong những lần tam vị chân hỏa và băng sương hộ thể đọ sức, khi tóc của Lý Ngạo Thiên sắp bị thiêu rụi gần hết, hắn mới dập tắt được ngọn lửa trên đầu mình.

Tuy nhìn thấy là rất lâu, nhưng thực ra chỉ xảy ra trong nháy mắt. 

Lý Ngạo Thiên tức giận kêu lên!

Trông hắn lúc này chẳng khác gì một con quỷ núi hoang dại.

Tóc bị cháy rụi sạch, mặt mũi lồi lõm khác thường, mắt bị thiếu một bên, máu me loang lổ trên y phục của hắn, hắn lúc này trông còn thảm hơn cả mấy tên ăn mày. 

Tô Lạc và Tiểu Thần Long một trước một sau vây chặt hắn, hai người tận dụng hết mức sở trường tốc độ ưu việt của mình tấn công hắn, cho nên Lý Ngạo Thiên ở giữa nhất thời đối phó không lại.

Nhưng Lý Ngạo Thiên đã xác định được mục tiêu của mình, cho dù con chó đó tấn công thể nào, thì hắn chỉ cần giết chết Tô Lạc là được.

Tô Lạc lúc này hai mắt nhắm chặt, trong tay không ngừng kết ấn, nhiệt độ xung quanh Lý Ngạo Thiên đột nhiên tăng cao. 

“Nha đầu thối, ngươi cho rằng làm như vậy có thể thắng được ta sao? Nằm mơ đi!” Lý Ngạo Thiên tức giận hét lớn.

“Có bản lĩnh gì thì ra hết đi, đừng phí lời nữa.”  Khóe miệng Tô Lạc cong lên cười chế giễu.

Nét mặt Lý Ngạo Thiên trầm xuống, cánh tay hắn đột nhiên duỗi ra, ngón tay hắn biến thành những móng vuốt sắc nhọn như gang thép, khi hắn vung tay lên, sức mạnh lớn tới mức xé rách cả bầu không khí. 

Phát ra một loạt âm thanh dữ dội.

Tô Lạc trong lòng kinh hãi.

Lý Ngạo Thiên không hổ danh là Nhị thiếu chủ của Cung Dao Trì, bảo bối cất giữ trong người quả thực không ít. 

Cánh tay Tô Lạc khẽ run lên, một Đại Hư Không Thủ Ấn chỉ như vỗ nhẹ qua đôi tay sắc nhọn của Lý Ngạo Thiên.

Lý Ngạo Thiên cười chế giễu: “Không tự lượng sức!”

Hắn vung tay lên, liền phá vỡ ngay Đại Hư Không Thủ Ấn của Tô Lạc. 

Sau đó, hắn không chút niệm tình mà hướng về phía mặt nàng mà cào tới!

Tô Lạc không tránh, mà đứng đó cười lạnh nhìn hắn.

Lý Ngạo Thiên hơi ngạc nhiên, hắn vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên hắn cảm thấy chân mình hơi đau! 

Cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện con chó biến mất từ lâu lại từ đâu chạy ra cắn vào một chân của mình!

Không phải là cắn miếng nhỏ, mà là ngoạm cả một miếng to!

Một cơn đau dậy lên, Lý Ngạo Thiên lúc này cảm thấy đầu óc quay cuồng. 

Những ngón tay sắc nhọn của Lý Ngạo Thiên không hướng về phía Tô Lạc nữa mà chuyển hướng xuống con chó đang dung đưa trên chân hắn.

Con vật nhỏ này cũng thật tàn ác, nhiều lần làm hỏng chuyện đại sự của hắn. Nếu như không phải vì nó, thì nha đầu thối kia sớm đã thịt nát xương tan dưới tay hắn rồi.

Chỉ nhìn thấy Lý Ngạo Thiên không chút nể nang mà thẳng tay đập xuống chân mình, giống như cách người ta vẫn dùng để đập muỗi. 

Nhưng, Lý Ngạo Thiên đáng thương kia quả thực tức giận tới mất lý trí, hắn hoàn toàn đánh giá thấp tốc độ của con chó đó.

Đúng lúc những ngón tay sắc nhọn kia đập xuống...