Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 465: Lưu vong ở đảo biệt lập (6)




Gấu ngựa mẹ nhất thời muốn đánh kẻ xấu mà còn e ngại.

Một lần, hai lần, ba lần... Nhiều lần bị trêu đùa, nó đã nổi điên lên.

Chỉ thấy trong miệng nó ngậm một loại chất nhầy tanh hôi, nhanh chóng phun lên người Lý Ngạo Thiên. 

Khi chất nhầy bay vụt ra ngoài, tròng mắt đỏ tươi của Lý Ngạo Thiên xẹt qua một tia bất an.

Nháy mắt hắn không kịp nghĩ nhiều, hung hăng đem gấu ngựa nhỏ ném về phía con gấu ngựa đang phun chất nhầy kia.

Sắc mặt con gấu ngựa hoảng sợ, nó gào thê lương một tiếng, thân mình phi nhanh qua, đem gấu ngựa nhỏ dưới thân, khó khăn lắm mới tránh được chất nhầy kia có thể ăn mòn tất cả. 

Nhưng vào lúc này, Lý Ngạo Thiên nhân lấy cơ hội hét lớn một tiếng: “Thiên hạ đóng băng.”

Trong phút chốc, xung quanh lập tức biến thành tuyết trắng xóa, tất cả trong tầm mắt đều một màu trắng mênh mông.

Lấy con gấu ngựa làm trung tâm, từng đao băng sắc nhọn bay về phía nó, quả thực làm nó đau đớn tột cùng. 

Bây giờ, Tô Lạc muốn chạy cũng không kịp rồi.

Bất hạnh chính là, nàng bị đông cứng ngay tại chỗ, muốn cử động đều không được.

Con gấu ngựa cũng không phải người an phận thủ thường. 

“Gào!” Gầm lên một tiếng, từng ngọn lửa tung tóe bay ra, lan tràn khắp nơi, rất nhanh như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

“Đùng đùng!” Từng tiếng động dữ dội vang lên, từng khối băng bị ngọn lửa cháy hừng hực đốt thành giọt nước.

Trong lòng Lý Ngạo Thiên giận dữ! 

“Đã như vậy, cho ngươi nếm thử chút lợi hại!” Chỉ thấy miệng Lý Ngạo Thiên rầm rì, bỗng nhiên đã đứng ở chỗ con gấu ngựa.

Từng cây băng sắc nhọn tuôn ra.

Trong phạm vi mấy trăm mét, bị che kín bởi băng sắc nhọn. 

Gấu ngựa nhất thời không tránh được, bụng bị đâm một cái, máu tươi lập tức điên cuồng chảy ra.

“Xong rồi...” Trong lòng Tô Lạc kêu lên một tiếng.

Xem ra gấu ngựa cũng đánh không được Lý Ngạo Thiên. 

Tô Lạc than thầm một tiếng, vốn muốn nhờ tay gấu ngựa tiêu diệt Lý Ngạo Thiên, xem ra bây giờ không có khả năng rồi.

Nàng chỉ hy vọng con gấu ngựa làm Lý Ngạo Thiên bị trọng thương, như vậy nàng chạy trốn cũng đỡ áp lực hơn.

Bây giờ sao... Thừa dịp Lý Ngạo Thiên đang vướng víu, vẫn là chạy mau, có thể chạy càng xa càng tốt. 

Trạng thái đóng băng của Tô Lạc đã được gấu ngựa hóa giải, chỉ thấy nàng lẳng lặng lui về sau, bước từng bước rời khỏi, sau mấy trăm mét, nàng xoay người lập tức chạy trốn.

Chạy chạy chạy.

Tô Lạc vòng quanh rừng cây. 

Nếu không phải có Tiểu Thần Long chỉ dẫn, nói không chừng nàng có thể chạy mất tích luôn rồi.

Không biết qua bao lâu, Tô Lạc mới dừng lại, ổn định hơi thở, uống một ly Thiên Linh Thủy bổ sung lượng nước.

“Cơ quan trọng yếu đó nằm ở đâu?” Tô Lạc vừa uống nước vừa hỏi. 

Lý Ngạo Thiên chắc chắn sẽ thắng, Tô Lạc cần phải tính toán bước tiếp theo.

“Ngao ngao ngao” Hai chân ngắn Tiểu Thần Long đứng trên vai Tô Lạc, chỉ về phía ngọn núi cách đó không xa, hưng phấn mà kêu lên.

Tô Lạc yên lặng tính toán, từ đây đến đó khoảng một nén nhang, rất nhanh là tới rồi. 

Nàng đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy sau ót tê rần.

Tiểu Thần Long cũng như vậy.

Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt lộ tia bất đắc dĩ. 

Vốn tưởng gấu ngựa có thể giữ Lý Ngạo Thiên để nàng có thời gian chuẩn bị, nhưng bây giờ xem ra, nó đã phụ sự ủy thác của nàng.

Tô Lạc không chút suy nghĩ, xoay người chạy nhanh về phía trước.