Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 460: Lưu vong ở đảo biệt lập (1)




Tô Lạc nhớ sợi dây lúc ấy có màu đỏ, nhớ rằng Nga Hoàng từng nói, đó là dây Khổn Linh Sách, chuyên dùng để trói những tên tội phạm không có linh lực.

Thế nhưng, Tô Lạc phát hiện ra sợi dây đang trói mình lúc này có màu đậm hơn sợi dây lúc trước. Nàng muốn dùng linh lực để cởi nó ra, nhưng lại phát hiện càng dùng linh lực, sợi dây đỏ càng khảm sâu vào trong thịt, đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Lý Ngạo Thiên kiêu căng quét mắt nhìn qua một lượt Tô Lạc, cười lạnh lùng: “Nha đầu ngốc không hiểu sự đời! Đây là dây Khổn Tiên Sách, cho dù có là thần tiên mà bị trói thì cũng không trốn thoát được. Ta xem ngươi lần này trốn kiểu gì!” 

Ánh mắt của Lý Ngạo Thiên quét về phía hai chân nàng.

Nếu như nha đầu thối còn muốn trốn, hắn ta sẽ không ngại mà bẻ gãy hai chân nàng.

Tô Lạc hơi nhíu mày. 

Xem ra, sợi dây đỏ này so với sợi dây của Nga Hoàng lúc đó, coi như là bản thăng cấp rồi.

Cũng khó trách, đồ vật mà nhị công tử của Dao Trì Cung lấy ra, sao lại có thể có phẩm cấp ngang hàng với một nha hoàn được chứ? Chắc chắn phải cao cấp hơn rất nhiều.

Trong lòng Tô Lạc âm thầm thở dài. 

Mặc dù tạm thời đã bảo vệ được tính mạng, nhưng bị trói thành như vậy, hai tay hai chân đều bị dây Khổn Tiên Sách đáng ghét gì đó trói chặt, muốn trốn thoát cũng là chuyện khó khăn.

Lý Ngạo Thiên lạnh lùng trừng mắt với nàng: “Nhanh lên trước dẫn đường, nếu như trước đêm nay không tìm được bí kíp, ta sẽ chặt một tay của ngươi.”

Nhìn xem động một tí là đòi chặt chém thân thể người khác, quả là một nam nhân nóng nảy! 

Tô Lạc lại lặng lẽ thở dài.

Bị Lý Ngạo Thiên đẩy đi lên phía trước, nhưng trong đầu Tô Lạc lại đang khẩn cấp giao tiếp với Tiểu Thần Long.

“Trên hoang đảo này có ma thú lợi hại nào không?” Tô Lạc tràn đầy kỳ vọng hỏi. 

Tiểu Thần Long nghiêng cái đầu nhỏ suy tư trong chốc lát, lại tiếp tục lắc đầu.

Nó thật sự không cảm ứng được...

Tô Lạc lại đổi cách khác: “Vậy có nơi nào cất giữ bảo bối không?” 

Tiểu Thần Long vừa nghe đến bảo bối liền lập tức trở nên hưng phấn.

“Ngao ngao ngao! Có có có!”

Vừa nói đến đào bảo bối, Tiểu Thần Long hưng phấn đến nỗi nhảy dựng lên. 

Trong lòng Tô Lạc thầm nghĩ, nơi giấu bảo bố chắc chắn có đủ loại cơ quan cạm bẫy, ngược lại có thể dụ Lý Ngạo Thiên tới đó.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Lạc thoải mái hơn chút.

Trên đường đi, Lý Ngạo Thiên không ngừng nói lời châm chọc Tô Lạc, hơi một tí là quát mắng. 

“Rốt cuộc giấu ở đâu? Nếu như ngươi dám lừa ta, hừ!” Lý Ngạo Thiên từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng lạnh nhạt.

Tô Lạc tức giận lườm hắn một cái: “Lúc bỏ trốn do hoảng hốt mà chạy bừa. Làm sao ta nhớ được rõ ràng chứ.”

“Nha đầu thối, ngươi dám chơi ta!” Lý Ngạo Thiên thần sắc tức giận, sát khí đằng đằng trong mắt. 

“Ta đâu có chơi ngươi, nhị thiếu chủ của Dao Trì cung.” Tô Lạc liếc nhìn hắn, lầm bầm hai tiếng: “Dây thừng trói chặt như vậy, ta làm sao đi nhanh được.”

Lý Ngạo Thiên lạnh lùng liếc xéo nàng: “Bị trói hoặc là chặt đứt hai cánh tay, ngươi tự chọn đi.”

Sắc mặt Tô Lạc lộ vẻ ấm ức, nhưng lại chỉ có thể im lặng không nói gì. 

Nàng biết rõ Lý Ngạo Thiên hận nàng đến nỗi muốn đem nàng băm thành tám mảnh, nếu như không có bí kíp thu hút hắn, hắn ta chắc chắn đã động thủ rồi.

Sắc mặt Tô Lạc lộ ra biểu cảm sợ hãi mà bất đắc dĩ, nhưng trong đầu không ngừng giao tiếp với Tiểu Thần Long.

Theo hướng chỉ của nó, từng chút đến gần khu vực mục tiêu. 

Sắc trời dần dần nhuốm màu đen,

Hai người vẫn đang đi trong rừng.

Rất nhanh, màn đêm buông xuống. Trên bầu trời tịch mịch điểm mấy ngôi sao mờ. 

Lý Ngạo Thiên đột nhiên dừng bước, lạnh lùng nhìn Tô Lạc mà gầm lên: “Sao vẫn chưa đến? Nha đầu thối, không phải ngươi đang chơi ta chứ?”

Tô Lạc hừ lạnh một tiếng: “Đằng trước là đến rồi!”

“Có tin ta lập tức giết chết ngươi hay không!” Sự kiên nhẫn của Lý Ngạo Thiên là có hạn