Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 440: Sống sót sau tai nạn (12)




Tô Lạc chợt cảm thấy mệt mỏi.

Người nam nhân này quả nhiên là được voi đòi tiên.

Rốt cuộc thì đấy là vết thương trên người ai đây à? Lại còn điều kiện nữa. 

Nhưng lại không thể hung dữ với hắn, một khi hung dữ với hắn, hắn chắc chắn có bản lĩnh lập tức u oán lên án nàng.

“Ngươi nói xem nào.” Tô Lạc một tay chống nạnh, bất đắc dĩ nhìn hắn.

Nam Cung Lưu Vân vui vẻ vỗ nhẹ vào chiếc giường gỗ sưa chạm hoa: “Đêm nay ngủ cùng bổn vương.” 

Tô Lạc phớt lờ đi, bưng chén Thiên linh thủy ngồi xuống bên mép giường, hỏi: “Nếu như ta không đáp ứng?”

Nam Cung Lưu Vân không vui hừ hừ: “Vậy bổn vương sẽ không chịu chữa trị!”

“Đó là cơ thể của ngươi, sao ngươi lại không quan tâm chút nào vậy?” Tô Lạc trợn mắt nhìn hắn. 

“Có ngươi quan tâm là được rồi mà.” Nam Cung Lưu Vân thuận theo tiếp lời.

Đây là muốn ỷ lại hết lên đầu nàng sao? Tô Lạc chợt thấy không biết phải nói gì, nàng liếc xéo hắn: “Ngươi muốn nhờ ta đấy hả?”

Nam Cung Lưu Vân rất nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng nói: “Bổn vương là người bệnh! Người bệnh lớn nhất!” 

Tô Lạc lại thua hắn.

Thật sự muốn chụp lại bộ dạng giận dỗi lúc này của hắn rồi phát tán đi cả nước, cho mọi người nhìn thấy Tấn Vương điện hạ lạnh lùng cao quý không ai bì nổi trong lòng bọn họ, lúc bình thường rốt cuộc ấu trĩ như thế nào.

Tô Lạc lườm hắn: “Đừng có quá đáng quá, nếu không ta sẽ mặc kệ ngươi đó.” 

“Lạc nha đầu của bổn vương sẽ không làm vậy!” Nam Cung Lưu Vân kiêu ngạo nhếch mày.

“Ai nói sẽ không? Bây giờ sẽ biến mất cho ngươi xem.” Tô Lạc để thiên linh thủy vào trong tay hắn, quay người đi ra ngoài.

Nam Cung Lưu Vân nhìn theo bóng lưng rời đi của Tô Lạc, trong chốc lát, ánh mắt có phần cô đơn cụp xuống. 

Tô Lạc ngược lại không phải thật sự giận Nam Cung Lưu Vân, mà là nàng nghĩ đến việc, nếu như cắt thịt chữa vết thương, trước tiên phải luyện ra ngưng huyết đan đã.

Những dược liệu cần thiết của ngưng huyết đan ngược lại không hề khó tìm, Tô Lạc dạo bước một vòng trên núi, chưa đến nửa canh giờ đã tìm được hết tất cả nguyên liệu.

Tô Lạc cũng không cần tự mình luyện chế, nàng ném những dược liệu này vào trong không gian, để linh hồn mình chạy vào đó tu luyện là được. 

Cho nên, linh hồn của Tô Lạc ở bên trong không gian vội vàng luyện chế đan được, Tô Lạc ở bên ngoài không gian cũng không nhàn rỗi, nàng vội vàng đi tìm kiếm thức ăn.

Dược liệu không khó tìm, nhưng nói đến thức ăn, thật sự làm khó nàng rồi.

Hòn đảo hoang này thậm chí một con ma thú cũng không có, vốn dĩ nàng còn muốn tìm một con ma thú giết nướng thịt làm một bữa thịnh soạn. 

Tô Lạc tìm tới tìm lui cũng chỉ tìm được mấy quả dại. Quả dại trên cây không nhiều lắm, chỉ thưa thớt mấy chục quả.

Tô Lạc hái xuống nếm thử quả mọng, nhận ra mùi vị cũng ổn, liền một mạch hái hết tất cả quả mọng xuống. Dù nào nàng cũng có không gian, có hái nhiều hơn nữa cũng không lo không chứa được.

Nghĩ như vậy, cái không gian này chắc chắn chính là vật bất li thân dùng để giết người cướp của! 

Chỉ có quả dại thì không thể đỡ đói.

Không có ma thú, nhưng trong biển dù sao cũng có hải sản.

Tô Lạc lại tung tăng tung tẩy chạy đến bờ biển. Cũng coi như vận khí của nàng vô cùng tốt, trên bãi cát một ít con hàu rải rác lẻ tẻ. 

Hàu tục gọi là sò. Ở thế giới hiện đại là một món ngon, dập tỏi thơm rắc lên, nướng trên lửa, đúng là thơm vô cùng.

Tô Lạc nhặt một mạch được nửa thùng hàu.

Nam Cung Lưu Vân bị thương rồi, dù sao cũng phải hầm chút canh cá tẩm bổ chút. 

Tô Lạc đang định đi bắt, chợt nghĩ đến...

Trước đây đi câu Tử Kinh Ngư, nàng gần như đã bỏ một nửa vào trong không gian của mình, đếm sơ bộ cũng phải có mấy trăm... Nàng đột nhiên lại quên mất việc này.

Tô Lạc vỗ đầu, cái đầu gỗ này chắc chắn bị đóng băng nên đơ rồi. 

Bảo bối tốt như vậy, trước đây nàng lại không nghĩ tới.