Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 435: Sống sót sau tai nạn (7)




Chỉ nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch không một chút máu, không hiểu vì sao, nơi sâu thẳm trong trái tim Tô Lạc lại chợt nhói đau.

“Ta muốn ăn cháo!” Nam Cung Lưu Vân đưa ra yêu cầu, còn trịnh trọng dặn dò: “Nấu cháo gà xé.”

“Không phải ngươi có không gian sao?” Nam Cung Lưu Vân nói như đúng rồi. 

“Nhưng trong không gian không sản xuất ra được gạo.” Tô Lạc rất tự nhiên tiếp lời.

Nam Cung Lưu Vân lập tức nắm được mấu chốt vấn đề, sắc bén nhắm thẳng vào trọng điểm: “Lẽ nào trong không gian của ngươi không để đồ ăn?”

Sắc mặt Tô Lạc hơi khựng lại, từ tốn, trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, ngoại trừ nước, không có bất cứ đồ ăn nào hết.” 

Tuy nhiên vẫn còn mấy cái màn thầu trước đây ném vào, chỉ đáng tiếc là đều cứng hết cả vào rồi. Tô Lạc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lấy hai chiếc màn thầu đó ra, đưa cho Nam Cung Lưu Vân: “Hay là, ngươi ăn tạm cái này trước?”

Nam Cung Lưu Vân chê bai quay mặt ra chỗ khác, kiêu ngạo nói: “Bổn vương là người bệnh! Bổn vương phải ăn món ăn do đích thân Lạc nha đầu nấu!”

Tô Lạc nhất thời không biết phải làm sao, nàng đưa một tay lên xoa ấn đường, mắt nhìn về phía xa. 

Đó là một hòn đảo hoang vắng.

Vị trí hiện tại của họ là một bãi cát, đi thêm mấy cây nữa sẽ là núi rừng mênh mông bất tận, trong rừng cây cối um tùm, xem ra tràn trề sự sống, chắc hẳn ít nhất cũng sẽ có chim muông dã thú chứ?”

“Ta đi vào rừng xem thử, liệu có tìm được chút đồ ăn nào không.” Tô Lạc lạnh nhạt nói. 

“Bổn vương đi cùng ngươi.” Nam Cung Lưu Vân đứng dậy, nhưng vẫn có chút đứng không vững.

Tô Lạc đỡ lấy hắn: “Đừng có làm loạn nữa, cơ thể của ngươi vẫn còn yếu, ở đây nghỉ ngơi là được rồi.”

Nam Cung Lưu Vân giương mắt nhìn nàng, đáng thương nói: “Nơi này thỉnh thoảng có dã thú lui tới, lẽ nào ngươi muốn bỏ bổn vương lại đây tự sinh tự diệt? Người không bảo vệ bổn vương ư?” 

Tô Lạc không nói gì. Rốt cuộc là ai bảo vệ ai đây?

“Ai dám bảo vệ cường giả cấp bảy nhà ngươi chứ!” Tô Lạc tức giận trợn mắt, quay người rời đi.

Nam Cung Lưu Vân hướng về phía lưng của nàng, cất tiếng yếu ớt: “Nếu như bổn vương không phải cấp bảy thì sao?” 

Âm thanh của hắn rất thấp, tâm tình dường như rất suy sụp.

Nhưng Tô Lạc lại nghe thấy rất rõ.

Không phải cấp bảy? 

Tô Lạc lập tức xoay người lại, lo lắng nhìn hắn, trong miệng lặp lại: “Không phải cấp bảy? Đây là ý gì?”

Nam Cung Lưu Vân cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Chính là ý nghĩa về mặt chữ đó, cho nên bây giờ bổn vương cần ngươi bảo vệ, ngươi không được phép bỏ lại bổn vương!”

Đây là nhờ cậy nàng ư? 

Quả nhiên, vừa nói Nam Cung Lưu Vân vừa kéo vạt áo của Tô Lạc, cả người ngả vào vai nàng, dáng vẻ ỷ lại vào nàng, sự vô lại của hắn đã trở thành hành động.

Cũng không thể đẩy người đang bị thương như hắn ra! Thật là ông chủ khó hầu hạ!

Tô Lạc bất đắc dĩ đành phải dìu hắn vào trong rừng. 

Trên đường đi, nàng vừa nói chuyện với Nam Cung Lưu Vân, vừa tỉ mỉ quan sát cử chỉ của hắn, sau đó cau mày.

Bước chân của Nam Cung Lưu Vân lúc này trông yếu ớt, còn thua cả cấp ba của nàng.

Đây… Tô Lạc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Tối qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” 

Nam Cung Lưu Vân hừ một tiếng đáng ghét: “Cuối cùng cũng hỏi rồi? Bổn vương còn đang nghĩ ngươi sẽ kiên nhẫn được bao lâu cơ.” Không tò mò chút nào, không quan tâm đến hắn chút nào! Cho dù hắn và nữ nhân khác có bị nhốt trong Hợp Hoan Thất cũng chẳng quan tâm!

Tên này thì ra sớm đã biết nàng tò mò, cố ý đợi nàng hỏi.