Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 395: Tử ngư điện (17)




Lúc này, đầy mặt Thái tử đều là vui mừng, bộ dáng đắc ý vô cùng, giống như lấy được bảo bối đệ nhất thiên hạ vậy.

Hắn ngạo mạn mà nhướng mày nhìn Tô Lạc, âm lãnh cười: “Nha đầu thúi, ngươi đến chậm rồi, Tử Ngư Thủy Tinh đã ở trong tay bổn cung, ha ha ha ha ha!”

Khóe miệng Tô Lạc hơi nhướng lên, cười như không cười: “Tử Ngư Thủy Tinh? Ở đâu, ta sao lại không thấy được? Sẽ không chỉ là ngươi nói cho sướng miệng chứ?” 

Đáy mắt Thái tử hiện lên một tia cười lạnh, bàn tay vẫn luôn đặt ở đằng sau đưa ra, trong lòng bàn tay là một con cá cẩm thạch màu tím.

Tô Lạc cẩn thận nhìn lại.

Nàng phát hiện con cá cẩm thạch màu tím này và con cá kia của mình dù là nhan sắc hay kích thước đều giống nhau như đúc, thứ duy nhất không giống chính là cái tô to đùng kia, còn có ngọc đài trơn nhẵn như gương nữa. 

Tô Lạc có chút không hiểu… Chẳng lẽ Tử Ngư Thủy Tinh thật đúng là sẽ có hai con?

Thấy Tô Lạc nhíu mày, Thái Tử điện hạ càng đắc ý, chỉ thấy hắn cười ha ha, chỉ vào Nam Cung Lưu Vân nói: “Tử Ngư Thủy Tinh ở trong tay ta, ha ha ha ha ha, về sau, ta sẽ không bao giờ bại bởi ngươi nữa, không bao giờ!”

Gương mặt tuyệt mỹ vô song của Nam Cung Lưu Vân tràn đầy tà khí và tươi cười tùy ý, thanh âm trầm thấp: “Phải không?” 

Bảo vật nghịch thiên như Tử Ngư Thủy Tinh cách trăm năm mới có thể xuất hiện một con, cũng chỉ có một con mà thôi, mà một con duy nhất đó đã nằm trong tay Tiểu Lạc nhà hắn.

Thái tử cho rằng Nam Cung Lưu Vân trên mặt giả vờ không thèm để ý nhưng trong lòng lại ghen ghét muốn chết, hắn cười đến càng vui vẻ.

“Nam Cung Lưu Vân à Nam Cung Lưu Vân! Ngươi quá tự tin! Quá tự cho là đúng! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi đi dạo chậm rãi như vậy là có thể lấy được Tử Ngư Thủy Tinh? Tất cả mọi bảo bối đều chờ ngươi đi nhặt? Hiện tại hối hận chưa! Ha ha ha!” 

Khó được có thể thắng Nam Cung Lưu Vân một lần, Thái tử quả thực cao hứng quên hết tất cả, hưng phấn cơ hồ muốn điên rồi.

Nam Cung Lưu Vân thương hại mà xem vị ca ca trên danh nghĩa này của hắn, âm thầm thở dài.

Hắn sao lại nhẫn tâm nói cho Thái tử biết, Tử Ngư Điện có Tử Ngư Thủy Tinh giả, mà Tử Ngư Thủy Tinh giả sẽ… Khụ khụ. 

Tô Lạc thấy Thái tử chế nhạo Nam Cung Lưu Vân, không biết vì sao, trong lòng nàng hiện lên một tia tức giận.

Có thể ngay cả chính nàng cũng chưa ý thức được, nàng đã xem Nam Cung Lưu Vân như người một nhà.

Tô Lạc quyết tâm không cho Thái tử sống tốt được. 

Mà kế sách rất đơn giản, châm ngòi ly gián.

Chỉ thấy Tô Lạc cười nhẹ, chỉ vào Tử Ngư Thủy Tinh nói với Thái tử: “Chúc mừng Thái Tử điện hạ, Tử Ngư Thủy Tinh chính là bảo bối tốt nha, chỉ là…”

Tầm mắt Tô Lạc quét một vòng chung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Lý Ngạo Thiên và Lý Dao Dao, nàng giống như buồn rầu than một câu: “Nhưng mà con Tử Ngư Thủy Tinh này chỉ có một, Lý gia huynh muội lại giúp đỡ rất nhiều, Tử Ngư Thủy Tinh chia thế nào mới tốt đây?” 

Trong lòng Thái Tử điện hạ nao nao.

Tử Ngư Thủy Tinh này là do hắn lấy từ trong thạch thất ra, đương nhiên là thuộc sở hữu của hắn, có quan hệ gì với Lý Ngạo Thiên chứ?

Nhưng… Thái Tử điện hạ theo bản năng nhìn Lý Ngạo Thiên, nhìn đến đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh của hắn khi nhìn Tử Ngư Thủy Tinh, Thái Tử điện hạ tức khắc rùng mình, sắc mặt trầm xuống, thần sắc mờ mịt. 

Tô Lạc cười nhẹ quay mặt đi.

Nam Cung Lưu Vân buồn cười xoa đầu nàng.

Tuy rằng hắn không thèm để ý thái độ của Nam Cung Lưu Tuyệt, nhưng nha đầu này có thể có lòng ra mặt vì hắn, đã đủ để chứng minh trong lòng nàng đã có vị trí của mình, phát hiện này khiến hắn rất cao hứng.