Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 385: Tử Ngư Điện (7)




Bắc Thần Ảnh nhìn Tô Lạc, tức giận đến mức tựa hồ muốn nói cái gì, lại bị Nam Cung Lưu Vân trừng mắt một cái.

Cuối cùng Bắc Thần Ảnh đơn giản bất chấp tất cả, vẫy vẫy tay: “Được rồi, tùy ngươi! Ta thật ra hy vọng lần này Tử Ngư bị Lý Dao Dao bọn họ lấy đi, tức chết ngươi.”

Nam Cung Lưu Vân mỉm cười nhìn Tô Lạc, lại không nói nữa. 

Bắc Thần Ảnh ba người cuối cùng lại nhìn Tô Lạc một cái, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái, buồn bực lại không thể làm gì, cuối cùng mới triển khai tốc độ, như sao băng biến mất ở trước mặt bọn họ.

Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu Vân liếc mắt một cái, nhíu mày nói: “Kỳ thật ngươi hoàn toàn không cần như thế, ta không cần ngươi  ở bên cạnh.”

Tuy rằng Bắc Thần Ảnh bọn họ không có nói rõ, nhưng là Tô Lạc đại khái cũng có thể đoán được Nam Cung Lưu Vân vì sao không đi theo bọn họ. 

Bởi vì nàng theo không kịp tốc độ của bọn họ.

Cho nên hắn tình nguyện không đi tìm bảo bối cũng muốn bồi ở bên người nàng chậm rãi đi dạo, nhàn nhã giống như dạo hậu hoa viên nhà mình, mà đối với Tử Ngư thủy tinh, hắn dường như là mặc kệ.

Đôi mắt đẹp của Nam Cung Lưu Vân thâm thúy như hồ nước, ngầm có ý cười nhạt, chạm nhẹ cái trán của nàng: “Bổn vương còn chưa nói, vậy mà người cũng cảm ứng được, thật là tâm linh tương thông với bản cung, ngươi nói xem đời này ngoài bổn vương ngươi còn có thể gả cho ai?” 

Tô Lạc không khỏi đỡ trán thở dài.

Thằng nhãi này sao mà bất luận nói cái gì đề đều có thể lái đến chuyện ép gả ép cưới? Giống như thực sự không phải nàng thì không cưới vậy?

Chỉ nghe nói người khác thèm được gả, không nghe nói qua thèm cưới. 

Tô Lạc nỗ lực chuyển về với chủ đề ban đầu: “Chẳng lẽ ngươi cũng không lo lắng sao? Tử Ngư thủy tinh nghe có vẻ rất ghê gớm đó, nếu mà ngươi lấy được, sau này thực lực tuyệt đối sẽ gia tăng rất nhiều."

“Tử Ngư tốt đến đến mức có thể so sánh được với ngươi sao?” Nam Cung Lưu Vân không lắm để ý xua tay, mắt đẹp ngầm có ý cười quyến rũ: “Thật cảm động vì việc bổn cung làm sao? Có cảm động đến mức lấy thân báo đáp không?”

Quanh người Nam Cung Lưu Vân mang theo ánh sáng nhàn nhạt, hai thân ảnh một cao một thấp cứ bước đi như vậy. Thân mình cao dài oai phong của Nam Cung Lưu Vân càng làm nổi bật vẻ nhỏ xinh của Tô Lạc. 

Hai người cách nhau rất gần, Tô Lạc có thể rõ ràng mà ngửi được mùi hương thảo dễ ngửi trên người hắn, mùi thơm ngào ngạt thanh mát như vậy, mê đắm lòng người.

Tô Lạc cảm thấy trái tim đập có chút nhanh, theo bản năng mà quay mặt qua chỗ khác.

Nam Cung Lưu Vân cực thích bộ dáng ngượng ngùng này của nàng, cũng không nói toạc ra, cặp mắt thâm thúy đen nhánh kia mỉm cười, lẳng lặng nhìn nàng. 

Tô Lạc khụ một tiếng, dừng một chút, lại vất vả đem lời nói chuyển về để tài chính: “Ngươi thật không hối hận? Về sau không cho nói là bởi vì ta mới khiến ngươi đánh mất Tử Ngư, sau đó ép ta gả cho ngươi để bồi thường!”

Tô Lạc không thể không phòng ngừa cẩn thận, bởi vì thằng nhãi này thật sự có thể làm ra chuyện này!

Trong mắt Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia gian xảo, ngoài mặt lại bất đắc dĩ thở dài: “Thế mà bị ngươi đoán ra được, phải làm sao bây giờ?” 

Tô Lạc chán nản, nàng thở phì phì trừng Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân lại cười véo nhẹ cánh mũi của nàng: “Được được, không đùa ngươi. Nhưng mà Lạc nha đầu, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không phát hiện ưu điểm lớn nhất của ngươi là cái gì sao?”

Tô Lạc suy nghĩ một hồi lâu, lại nghĩ không ra manh mối, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Là cái gì?” 

Nhìn tiểu nha đầu mở to hai mắt đẹp mê mang, trong lòng Nam Cung Lưu Vân dâng lên cảm xúc mềm mại, hắn cười dắt tay nàng, chậm chạp đi tới, vừa đi vừa nói hai chữ: “May mắn.”