Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 369: Dao Trì Tiên Tử (1)




Không giống với những nử tử thế gia ngạo mạn khác, Dao Trì tiên tử nhàn nhạt liếc nhìn Tô Lạc một cái, nét mặt thể hiện ý cười thuần khiết: “Tô cô nương cũng ở chỗ này?”

Tô Lạc cười: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”

Hai người không nóng không lạnh chào hỏi nhau, chào xong thì không nói gì nữa.

Lúc này, một người nam nhân đi ra từ phía sau Dao Trì tiên tử.

Chỉ thấy hắn ngẩng đầu đứng thẳng, dáng người vững chắc thon dài, khí phái hiên ngang, khí thế bất phàm. Đặc biệt là cặp mắt kia, tinh nhuệ như ưng, hàn quang lấp lánh, khí thế khiếp người, làm người nhìn thôi đã thấy sợ.

Đôi mắt như chim ưng sắc bén kia nhìn quét xung quanh một vòng, hoàn toàn làm lơ Tô Lạc.

Dường như trong mắt hắn, Tô Lạc chỉ là sự tồn tại có cũng được không có cũng được, là con kiến nhỏ bé một bàn tay là có thể bóp chết.

“Nha, Lý Ngạo Phong, ngọn gió nào thổi tôn đại phật nhà ngươi tới đây?” Bắc Thần Ảnh ôm ngực, cười như không cười liếc hắn một cái.

Lý Ngạo Thiên, tên như người, ngạo khí tận trời, cử chỉ cực kỳ cao ngạo.

Người này tự xưng là có thiên phú trác tuyệt trong các thế gia, xưa nay ngạo mạn thanh cao, Bắc Thần cung và Dao Trì cung có thực lực gang nhau, cạnh tranh nhiều lúc, hai cung từ trước đến nay cảm tình phức tạp, cho nên Bắc Thần Ảnh vẫn luôn không khách khí với Lý Ngạo Thiên.

Lý Ngạo Thiên đạm mạc liếc Bắc Thần Ảnh một cái, lãnh ngạo hừ một tiếng, Bắc Thần Ảnh cùng cấp với hắn chẳng đáng để hắn coi trọng.

Lý Dao Dao cười xin lỗi với Bắc Thần Ảnh: “Tính tình của nhị ca trước giờ đều như vậy, ngươi cũng biết mà, ngàn vạn đừng phiền lòng.”

Khóe miệng Bắc Thần Ảnh gợi lên độ cong, không chút để ý nói: “Dao Dao muội muội phải xin lỗi, ca ca ta đương nhiên không có lời gì để nói, lại đây nào, ngồi xuống nói chuyện.”

Màn biểu diễn này cũng chỉ là để nóng người, vai chính thật sự phải trả lại cho Nam Cung, xem hắn trình diễn màn này như thế nào.

Bắc Thần Ảnh sáng mắt, một đôi mắt đào hoa toàn là nhiều chuyện.

Lý Dao Dao rất tự nhiên ngồi xuống bên trái Nam Cung Lưu Vân, quen thuộc khoác cánh tay của Nam Cung, ý cười rạng rỡ, nụ cười làm hiện lên má lúm đồng tiền, nhẹ giọng nói: “Tam sư huynh hôm nay đi câu Tử Kinh Ngư, nhất định là toàn thắng đúng không?”

Tầm mắt Tô Lạc dừng ở cánh tay mà Dao Trì tiên tử đang dùng để nắm cánh tay trái của Nam Cung Lưu Vân, bộ dáng quen thuộc kia, dường như hai người thường xuyên làm như thế, thế tục nam nữ gì đó, hình như không ảnh hưởng đến bọn họ.

Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân tà mị, nhướng mày cười, cao thâm khó đoán lắc đầu, vẫn không nói chuyện.

Tô Lạc chú ý thấy, Nam Cung Lưu Vân cũng không kháng cự sự thân thiết của Dao Trì tiên tử, cũng không có đẩy tay nàng ra, dung túng nàng thân thiết với mình.

Hai người không coi ai ra gì nói chuyện, âm thanh khe khẽ, dường như là bí mật riêng giữa hai người, bộ dáng vô cùng thân mật khăng khít.

Nam tuấn mỹ tuyệt luân, nữ siêu phàm thoát tục, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, đây là một đôi duyên trời tác hợp.

Cảnh tượng này giống như một cái bình phong, ngăn cách bọn họ trong một thế giới độc lập, người khác đều là cảnh nền phụ trợ cho bọn họ.

Tô Lạc lặng lẽ rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của Nam Cung Lưu Vân, mà lần này, Nam Cung Lưu Vân cũng không có cưỡng cầu, thế nên Tô Lạc dễ như trở bàn tay thu hồi tay mình.

Nhìn bộ dáng thân mật đến mức người khác không thể chen chân vào của bọn họ, nhìn đáy mắt say lòng người kia của Nam Cung Lưu Vân, cưng chiều nhu tình…

Trong lòng Tô Lạc hiện lên một nụ cười khổ, nàng chuyển mắt về hướng mặt biển xa xa kia.