Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 348: Kinh Hồn Trên Thuyền (7)




Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên ra tuyệt chiêu bất ngờ, hạ một câu: “Có thể, quyết định như vậy đi, sang năm tới lượt ngươi và Lạc nha đầu, Bổn vương không ra tay là được.”

Chỉ có nha đầu kia?

Ám Dạ Minh cùng Lam Tuyển có chút khó có thể tin nhìn Tô Lạc.

Dựa theo tin tức mà bọn họ thu được, vị tứ tiểu thư Tô gia này vào lúc năm tuổi thí nghiệm linh lực đã bị tuyên bố là phế vật, sau lại tuy rằng giấu tài âm thầm tu luyện, nhưng cũng chỉ có thực lực cấp ba mà thôi.

Chỉ có tiêu chuẩn là cấp ba, cho dù có Bắc Thần Ảnh cộng sự, trong tình huống Nam Cung không ra tay, sao có thể vượt qua thủy vực lốc xoáy này? Đây là đang nói đùa đúng không?

Không thấy ngay cả hai người có tu vi cấp sáu như bọn họ cũng mệt chết hay sao?

Ám Dạ Minh cùng Lam Tuyển đều có chút buồn cười lắc đầu.

Tình yêu quả nhiên khiến người mù quáng, không ngờ tới người thông minh như Nam Cung, cũng có thời điểm hồ đồ như vậy.

Tô Lạc vốn muốn cự tuyệt, nhưng thấy bộ dáng Ám Dạ Minh và Lam Tuyển như tuyệt đối không tin, nếu cự tuyệt, chẳng phải là bị bọn họ xem thường?

Đang do dự, Bắc Thần Ảnh đã đáp ứng rồi.

So sánh với Ám Dạ Minh và Lam Tuyển, Bắc Thần Ảnh đối Tô Lạc hiểu biết sâu sắc hơn, sau khi sửng sốt một lát, lại lập tức gật đầu đáp ứng: “Được, một lời đã định!”

Nói xong, Bắc Thần Ảnh tươi cười đắc ý mà nói với Tô Lạc: “Tẩu tử, nghe được không, sang năm câu được Tử Kinh Ngư đều là của chúng ta! Hì hì!”

Tô Lạc thế mới biết, thì ra ai xuất lực qua lốc xoáy thuỷ vực thì người đó sẽ có được Tử Kinh Ngư câu được của năm đó.

Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân nổi lên ánh mắt gian tà: “Ngươi chỉ lo câu của ngươi thôi, ngươi câu được Tử Kinh Ngư đương nhiên toàn bộ thuộc về ngươi, bọn họ không thể mặt dày đoạt của ngươi.”

“Sao lại nói như vậy, cứ như thể chúng ta là ăn cướp ấy.” Lam Tuyển không phục mở miệng.

Hắn lại khách khí vẫy tay với Tô Lạc: “Tẩu tử, vậy theo lời Nam Cung đi, ngươi cứ việc câu của ngươi, ngươi câu được Tử Kinh Ngư đương nhiên toàn bộ đều là của ngươi, chúng ta một con cũng không lấy.”

Ám Dạ Minh cũng rất có cốt khí đồng ý chuyện này: “Lam Tuyển nói chính là ta nói, bọn ta là chắc chắn không lấy.”

Lại nói, một võ giả cấp ba nho nhỏ sao có thể câu được Tử Kinh Ngư? Không bị Tử Kinh Ngư câu ngược lại thì đã hay lắm rồi.

Ám Dạ Minh cùng Lam Tuyển vốn không tin Tô Lạc có thể câu được Tử Kinh Ngư, cho nên hai người cự tuyệt rất chắc chắn, trăm miệng một lời.

Đáng thương rằng bọn họ lại không biết, rất nhanh bọn họ sẽ phải trả giá rất lớn vì lời thề của mình, hối hận đến xanh cả ruột.

Không biết đi bao lâu, phía trước xuất hiện một hòn đảo nho nhỏ.

Đây là Tử Kinh Đảo trong truyền thuyết. Chỉ là trên đảo trụi lủi, vùng đất bằng phẳng, cái gì cũng không có, xung quanh đảo nhỏ có một số con thuyền thưa thớt chạy đến.

Nhìn thấy du thuyền xa xỉ có gắn cờ hiệu của Tấn Vương phủ, những người vốn đã đến trên đảo cũng đều sôi nổi nhìn, cung kính chuẩn bị tư thế, chờ đợi Tấn Vương điện hạ giá lâm.

Nam Cung Lưu Vân nắm tay Tô Lạc chậm rãi bước ra, từng bước một dẫm lên cầu thang gỗ.

Đế giày màu đen, áo gấm viền vàng tầng tầng lớp lớp, như mây như sương, vừa bước ra đã rất khí thế.

Tô Lạc vốn muốn bỏ tay hắn ra, thế nhưng cánh tay của hắn lại rất mạnh mẽ, nàng hất thế nào cũng không hết ra được.

Không biết vì sao, lần này Nam Cung Lưu Vân có vẻ đặc biệt cố chấp, mặc kệ Tô Lạc nói như thế nào, tay hắn cũng vẫn nắm chặt tay nàng, một khắc cũng không thả lỏng.