Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 344: Kinh Hồn Trên Thuyền (3)




Bắc Thần Ảnh thấu hiểu, rất tốt bụng giải thích một lần cho nàng hiểu: “Tử Kinh Ngư trên người ẩn chứa linh khí dồi dào, linh khí trên người một con Tử Kinh Ngư tương đương với một viên tinh thạch màu xanh lá, cho nên, mỗi người trên đại lục đều muốn bắt giữ Tử Kinh Ngư.”

Bắc Thần Ảnh dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng là, Tử Kinh Ngư rất linh tính, ngày thường khó gặp, chỉ có ban đêm ngày 15 tháng 7 mới tụ lại xung quanh Tử Kinh Đảo ở Đông Hải, cho nên, nếu muốn bắt giữ Tử Kinh Ngư, một năm chỉ có cơ hội này.”

Khó trách ngay từ đầu khi nàng cùng Nam Cung Lưu Vân đến, Ám Dạ Minh oán giận một câu, thì ra nhiệm vụ hôm nay là bắt giữ Tử Kinh Ngư.

“Vì sao chỉ có ngày 15 tháng 7 mới được?” Tô Lạc không rõ. 15 tháng 7 là ngày rất đặc biệt sao?

“Điều này không ai biết lý do, nếu mà biết, thì mỗi năm đã không cần chỉ chờ ngày này.” Bắc Thần Ảnh ăn ngay nói thật.

“Sẽ có rất nhiều người đi à?” Tô Lạc tò mò hỏi.

Một con Tử Kinh Ngư tương đương với một viên tinh thạch màu xanh lơ.

Tinh thạch màu xanh lơ trên đại lục tương đối hiếm thấy, giá thị trường cũng phải tới năm ngàn đồng vàng, một đại hội bắt cá mõi năm một lần như vậy, hẳn là rất náo nhiệt nhỉ?

“Không, nhân số sẽ không nhiều.” Bắc Thần Ảnh giải thích nói: “Bởi vì không phải ai cũng có thể đi qua lốc xoáy thuỷ vực, trực tiếp tới Đông Hải Tử Kinh Đảo. Có thể qua đi qua lốc xoáy thủy vực, toàn bộ Đông Lăng quốc cũng chỉ có mấy cái xa hoa du thuyền thôi.”

Lốc xoáy thuỷ vực? Tô Lạc đang định hỏi, lại thấy Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên mở mắt phượng, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, bỗng nhiên hắn duỗi tay, trực tiếp ôm Tô Lạc vào trong lòng ngực.

“Ngươi!” Tô Lạc lời còn chưa dứt, lại thấy thân thuyền truyền đến xốc nảy kịch liệt.

Tô Lạc đứng thẳng không xong, lập tức đụng vào lồng ngực cường tráng tinh tế của Nam Cung Lưu Vân, làm mũi nàng đau vô cùng, xém chút chảy ra máu mũi.

Tô Lạc vậy là còn đỡ, vài vị oanh oanh yến yến bên cạnh Bắc Thần Ảnh kia, các nàng vốn đang ngồi ở ghế trên nói chuyện phiếm, lúc này vì cú va chạm kịch liệt mà bị hất lên không trung.

Lúc du thuyền hạ xuống các nàng vô tình đều bị ngã ngược xuống khoang thuyền, một cú ngã này khiến toàn thân xương cốt của các nàng đều vỡ vụn, rên rỉ không ngừng, hơn nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Nhưng mà còn chưa xong..

Du thuyền vừa chìm xuống rất nhanh lại bị đẩy lên cao, dường như lên đến giữa không trung, sau đó lại mạnh mẽ hạ xuống mặt nước, cứ tuần hoàn không ngừng như vậy, trên boong thuyền rung lắc mạnh mẽ, cơ bản không thể đứng vững.

Vài vị oanh oanh yến yến kia còn chưa kịp bò dậy, lại bị vô tình hất lên cao sau đó mạnh mẽ tiếp đất, quả thực giống như món đồ chơi bị thiên nhiên đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Rung động rất mạnh, du thuyền lại vững chắc hạ xuống.

Lúc này sắc mặt của Ám Dạ Minh cùng Lam Tuyển đều hiện lên một cảm xúc căng thẳng, hai người bước nhanh về phía boong tàu đằng trước, Bắc Thần Ảnh cũng đi chung, hắn đi vài bước lại nghiêng người hỏi Nam Cung Lưu Vân: “Nhị ca không đi?”

Nam Cung Lưu Vân bình thản thưởng thức sợi tóc của Tô Lạc, chậm rãi nói: “Bọn họ vậy là đủ rồi.”

Bắc Thần Ảnh cười khổ mà sờ sờ chóp mũi, làm mặt quỷ với Tô Lạc, nhanh nhảu nhảy về hướng hai người kia.

Trong mắt Tô Lạc, vị hội trưởng Hiệp Hội Lính Đánh Thuê này quả thực là cậu nhóc nhà bên không chịu lớn.

Nhìn Bắc Thần Ảnh rời đi, Tô Lạc quay đầu tò mò hỏi: “Nơi này chính là lốc xoáy thuỷ vực?”

Nam Cung Lưu Vân dù vậy vẫn ung dung sửa lại sợi tóc tán loạn của nàng, mặt mày có nhàn nhạt ôn nhu, cười nhạt nói: “Lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, sợ rồi sao?”