Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 321: Về Tô Phủ (21)




“Không, sẽ không…” Bỗng nhiên, Tô Vãn nghĩ đến cái gì, tức khắc trong mắt hiện lên một tia ác độc: “Là Tô Lạc, chắc chắn là tiểu tiện nhân kia hạ độc! Trừ nàng ra không có người khác!”

Nếu nói hận, đời này Tô Vãn hận nhất Tô Lạc.

Trong nháy mắt, trong mắt Nam Cung Lưu Vân như bắn ra lưỡi dao sắc bén, không khí chung quanh tức khắc lạnh như băng sương, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân của mọi người bắt đầu chạy lên trên.

“Sao lại thế này?” Lúc này, trong đại đường, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, sao nhiệt độ trong sảnh lại đột nhiên hạ xuống vậy, lại còn có sát khí như kiếm treo trên đỉnh đầu, làm cho bọn họ cảm thấy lo sợ bất an.

Nam Cung Lưu Vân vẫn ưu nhã ngồi ở kia, giọng nói cực kì nhẹ nhàng, dường như còn mang theo vẻ mặt ôn hoà: “Ngươi nói là… Tô Lạc?”

Giọng nói của hắn ôn nhuận lười biếng, dễ nghe cực kỳ, cao quý khó có thể chạm đến.

Chẳng qua, người quen thuộc hắn đều biết, Tấn Vương điện hạ muốn đại khai sát giới.

“Đúng vậy! Chính là nàng! Lúc trước nàng làm hại ta… Làm hại ta thân bại danh liệt, bây giờ lại còn hạ độc hại ta béo thành như vậy, quá nhẫn tâm, quá ác độc!” Tô Vãn tức giận đến mức mặt mày vô cùng dữ tợn, cơ hồ sắp điên rồi.

Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên cười, tươi cười tản ra ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng xinh đẹp.

Hắn bình thản ừ một tiếng, gật cằm, thong thả ung dung nói: “Xác thật, béo như heo, không đúng, như vậy chẳng phải là làm nhục con heo rồi sao?”

Lời này vừa nói ra, Tô Vãn tức khắc kinh ngạc, nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm Tấn Vương điện hạ, có chút không hiểu vị Tấn Vương điện hạ trong truyền thuyết không gì làm không được này có phải đứng ở bên nàng hay không.

Lời hắn nói thật đúng là khắc nghiệt, không lưu tình chút nào.

Nam Cung Lưu Vân chầm chậm lấy một viên thuốc màu nâu ra, quơ quơ trước mặt Tô Vãn: “Chỉ là chứng giả mập mà thôi, bổn vương có thuốc giải ở ngay đây…”

Cái gì? Hai mắt Tô Vãn tức khắc bắn ra ánh sáng kì dị, vô cùng mừng rỡ nhìn chằm chằm viên thuốc giải kia, giống như chó đang chờ xương vậy, thái độ vô cùng thành kính.

“Đây, đây là giải dược?” Tô Vãn kích động đến mức môi đều run rẩy.

Giọng nói của Nam Cung Lưu Vân thực dịu dàng, dường như còn mang theo ý cười: “Không sai, đây là thuốc giải, chẳng qua ăn vào rồi sẽ có di chứng nho nhỏ.”

“Di chứng gì?” Bị thuốc giải hấp dẫn, Tô Vãn hoàn toàn không chú ý tới đôi mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị của Nam Cung Lưu Vân.

“Cái này phải dùng mới biết được.” Nam Cung Lưu Vân nhợt nhạt nhấp trà, đáy mắt phiếm ý cười như có như không, ánh mắt cao thâm khó đoán.

“Mặc kệ sẽ có di chứng gì, thỉnh cầu điện hạ ban thuốc! Nếu thật có thể giải độc, sau này Tô Vãn làm trâu làm ngựa báo đáp điện hạ!” Tô Vãn vẻ mặt kiên định, đôi tay nắm chặt thành quyền.

Đây là cơ hội cuối cùng của nàng, hơn nữa nếu như có thể đi theo bên người điện hạ … Nàng quả thực là bay lên cành cao biến phượng hoàng.

Khiến người ta ngạc nhiên chính là, Nam Cung Lưu Vân chỉ cao thâm khó đoán cong khóe miệng, tà mị cười, không cò kè mặc cả, vứt viên thuốc giải kia cho Tô Vãn.

Tô Vãn nhận lấy, cũng không cần nước, trực tiếp kích động vội vàng nuốt vào.

Tô Tử An trông mong nhìn Tấn Vương điện hạ, nghĩ kiểu gì cũng không hiểu tại sao vị Tấn Vương điện hạ âm tình bất định này sao lại xem trọng Tô Vãn chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự nhìn trúng Tô Vãn?

Nhưng, cứ thấy cò gì đó kì kì…

Tô Tử An quỳ rạp xuống đất, mang ơn đội nghĩa nói: “Ân Điện hạ ban thuốc, đại ân đại đức mạt tướng suốt đời khó quên…”