Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 306: Về Tô Phủ (6)




Tô Lạc lạnh lùng nhìn tám thanh kiếm đang bay nhanh đến.

Tuy rằng chiêu Âm U Kiếm này của Tô Khê có thanh thế to lớn, chiêu thức phồn hoa, tốc độ cực nhanh, nhưng ở trong mắt Tô Lạc lại là sơ hở chồng chất, tốc độ chậm giống như đang quay chậm động tác vậy.

Đáy mắt Tô Lạc hiện lên ý cười mỉa mai.

Tô Khê cấp ba, nếu là ở mấy ngày trước, nàng phải dùng đến thủ đoạn ám sát thủ mới có khả năng đánh bại nàng ta.

Nhưng bây giờ, nàng không khéo cũng thăng cấp tới cấp ba rồi. Cấp ba đánh với cấp ba, ngay cả Liễu Thừa Phong nàng cũng có thể đánh bại, sao sẽ sợ một Tô Khê nho nhỏ chứ?

Khóe miệng Tô Lạc nhướng lên, không chần chờ nữa, ngưng tụ ra tám tiểu hỏa cầu, bao quanh lưỡi dao sắc bén.

“Hô! Hô! Hô!”

Tiểu hỏa cầu đụng phải mũi kiếm, vốn đã hư ảo tức khắc hóa thành vô hình, chỉ còn lại có Lãnh Kiếm ở giữa đâm thẳng đến yết hầu của Tô Lạc!

Tô Lạc bắn con dao chém sắt như chém bùn ra, con dao kia theo hướng lợi kiếm bay đi, chạm vào nhau ở giữa không trung!

Tức khắc, một ngọn lửa mang theo tia chớp bùm bùm vang vọng không dứt bùng lên.

Sau đó, con dao chiếm thượng phong phá tan chuôi kiếm, hung hăng đâm vào cổ họng của Tô Khê!

Thấy con dao âm u đang bay nhanh đến, đáy mắt Tô Khê hiện lên sự khủng hoảng, nàng hoảng sợ cảm giác được có một luồng sát khí xẹt qua cổ họng của mình, dường như nàng đã thấy được thần chết.

Con dao càng đến gần, sợ hãi trong đáy mắt Tô Khê càng thêm rõ ràng, nàng thậm chí quên luôn cả tránh né.

Ngay tại tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, một đồng vàng bay nhanh đến chỗ con dao, chỉ nghe thấy một tiếng keng vang lên.

Con dao và đồng vàng va chạm, run rẩy vài cái, cuối cùng vô lực rớt xuống đất.

Nhưng con dao còn chưa kịp rơi xuống mặt đất đã bị Tô Lạc vớt ở trong tay.

“Nhị tỷ!” Tô Khê quay đầu lại, thấy bóng hình xinh đẹp kia xuất hiện, tức khắc mừng rỡ vô cùng, ôm cánh tay của nàng vui quá mà khóc.

Hạ nhân chung quanh thấy Tô Thanh đã đến, tất cả đều thay đổi sắc mặt, trong mắt có kính sợ, co rúm thân thể muốn bỏ trốn, tránh khỏi tầm mắt của Tô Thanh.

Tô Thanh, thiên tài trong truyền thuyết, quan môn đệ tử của Lam Hải đại sư, còn tuổi nhỏ đã đột phá đến cấp bốn, tiền đồ sau này quả thực không thể đo lường.

Tô Thanh luôn luôn thanh lãnh như hoa sen, có danh hiệu là băng mỹ nhân, nàng chưa bao giờ khiển trách hạ nhân, nhưng sẽ giết người, ra tay không lưu tình chút nào, thủ đoạn hung tàn, cho nên hạ nhân rất sợ nàng.

Tô Thanh mặc váy màu xanh nhạt, eo thon nhỏ đến mức một tay có thể ôm hết, gương mặt tinh xảo kia giờ phút này lại như ngưng kết băng sương, mày liễu nhíu lại, hiển nhiên không vui chút nào.

“Nhị tỷ! Tỷ rốt cuộc cũng tới! Hu hu hu!” Nhìn thấy Tô Thanh, Tô Khê tức khắc như tìm được người có thể trông cậy, hai mắt mông lung đầy hơi nước vì vừa rồi bị sợ hãi tức khắc trượt xuống hai giọt nước mắt.

Nàng ôm Tô Thanh khóc không thành tiếng, lại thở phì phò chỉ vào Tô Lạc, nức nở, lại cũng lớn tiếng cáo trạng: “Nhị tỷ! Ngươi mau báo thù cho ta! Tô Lạc tiện nhân này muốn giết ta!”

Tô Thanh dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Tô Khê, giọng nói thanh đạm như gió: “Nha đầu ngốc, ngay cả một phế vật cũng đánh không lại, chuyên khiến phụ thân mẫu thân mất mặt xấu hổ, xem ngươi về sau còn dám lười biếng nữa hay không.”

Khóe miệng Tô Lạc gợi lên nụ cười lạnh mỉa mai nhợt nhạt.

Lời này của Tô Thanh thật sự rất có ý tứ. Nàng nói Tô Khê chuyên môn khiến phụ thân mẫu thân mất mặt xấu hổ, hoàn toàn không xem mình là người của Tô gia.

Nhưng mà cũng đúng, trong mắt bạch liên hoa thanh thuần Tô Thanh, vốn thân là phế vật Tô Lạc sao sẽ có cảm giác tồn tại chứ?