Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 299: Đánh Tới Cửa (16)




Hừ, chỉ là một cái cổ tay mà thôi, so với những chuyện mà Liễu Thừa Phong đã làm, nàng cắt đứt tay là còn nhẹ đó.

Nhưng mà cũng tốt, Liễu Nhược Hoa bị cụt tay phải, Liễu Thừa Phong bị cụt tay trái, hai anh em một trái một phải cụt tay, nhìn giống như người một nhà, đầy đủ hết.

Liễu Thừa Phong sớm đã sợ tới mức tâm thần đã muốn vỡ nát, lúc này bị dọa đến mức lớn tiếng thét chói tai: “Ta nhận thua! Ta nhận thua! Ta nhận thua! Dừng tay! Mau dừng tay!”

Theo tiếng kêu thảm thiết, nước mắt nước mũi cũng đồng loạt lăn xuống, hỗn hợp cả máu loãng, cả người nhìn qua chật vật điên cuồng, quả thực còn không bằng ăn xin.

Liễu Phách Thiên cảm thấy mất mặt cực kỳ, tức giận rít gào với Liễu Thừa Phong: “Còn không mau đứng lên!”

Tiện đà, hắn xoay người trừng Nam Cung Lưu Vân, giọng điệu đông cứng, áp chế ngọn lửa trong lòng: “Điện hạ, ngươi cũng thấy, Thừa Phong bị tiểu tử thúi kia chặt đứt cổ tay, ngươi nói phải làm gì bây giờ?”

Đối mặt chất vấn của Liễu Phách Thiên, Nam Cung Lưu Vân lại có vẻ không chút để ý, hắn bình tĩnh ung dung liếc mắt một cái, chậm rì rì nói: “Làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy! Điện hạ sẽ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tay của Thừa Phong cứ như thế bị chặt đứt sao?” Liễu Phách Thiên bây giờ đã hiểu, Tấn Vương điện hạ có thực lực không thể địch nổi, không dám lỗ mãng giống lúc trước, nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn công bằng.

Bằng không Liễu Thừa Phong ở trước mặt mình bị chặt đứt tay, nếu tin tức này lan truyền ra ngoài sẽ vô cùng bất lợi với thanh danh của mình. Bởi vì, thân là Liễu gia lão tổ tông lại không bảo vệ được con cháu, người ta sẽ nhìn hắn với ánh mắt gì?

Nam Cung Lưu Vân nhìn Liễu Phách Thiên giống như nhìn thằng ngu, lười biếng nói: “Trên võ tràng chiến đấu, không nói đến sinh tử, chẳng lẽ vừa rồi ngươi điếc?”

Ây chà, Tấn Vương điện hạ của ta, ngài nói chuyện có thể uyển chuyển hàm súc một chút được hay không? Người kia tốt xấu là cha của Liễu Thừa tướng… Tô Lạc quay mặt đi, không đành lòng nhìn.

“Hắn là cháu đích tôn của Liễu phủ!” Liễu Phách Thiên giận dữ, lớn tiếng kêu la.

Nam Cung Lưu Vân lười biếng thở dài, chậm chạp nói: “Bây giờ chỉ là một cái cổ tay nho nhỏ mà thôi, chuyện nhỏ mà làm quá lên làm gì? Còn chưa có chết người mà. Lại nói, cho dù chết người, trên tràng đấu, đao kiếm không có mắt, cũng không có cách nào.”

Thực hiển nhiên, hắn muốn bao che Tô Lạc.

“Một khi đã như vậy, hừ hừ!” Liễu Phách Thiên cười lạnh liên tục: “Việc này quyết không thể tính như vậy! Có bản lĩnh tiểu tử này vĩnh viễn không ra Tấn Vương phủ, nếu không, hừ hừ.”

Nói xong Liễu Phách Thiên duỗi tay muốn lấy khối huy chương đang để trên khay, nhưng có một bàn tay trắng nõn đi trước hắn lấy mất huy chương.

“Điện hạ!” Liễu Phách Thiên vốn muốn nuốt cơn giận này xuống, chờ về sau bàn bạc kỹ hơn. Hắn tính toán sau khi cầm huy chương sẽ rời khỏi Tấn Vương phủ ngay, nhưng huy chương đồng lại bị điện hạ cầm trước.

Nam Cung Lưu Vân không phải không có khinh thường, hắn nhíu mày: “Liễu Phách Thiên, ngươi cũng không phải con nít, ăn nói như xì hơi, xì hơi xong thì thôi?”

“Thỉnh điện hạ ăn nói cẩn thận!” Liễu Phách Thiên vô cùng tức giận!

Hắn vốn đã bị một chưởng kia của Nam Cung Lưu Vân chụp đến khí huyết không thuận, bây giờ lại bị Nam Cung Lưu Vân đâm thọc từng câu từng chữ, ngụm máu tươi hắn cưỡng chế đè xuống đã ngo ngoe rục rịch muốn tràn lên.

“Chẳng lẽ không phải sao? Vừa rồi ngươi lấy cái huy chương này làm tiền cược, nếu các ngươi thua, thì phải chịu thua.” Nam Cung Lưu Vân thực đương nhiên nhìn Liễu Phách Thiên.