Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 293: Đánh Tới Cửa (10)




Liễu Thừa Phong nhìn về phía Tô Lạc, cười lạnh nói: “Cho ngươi cơ hội cuối cùng, bây giờ dập đầu nhận thua ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, bằng không chờ ta tự mình động thủ, tính mạng của ngươi sẽ gặp nguy hiểm!”

“Trên võ trường không nói chuyện sinh tử. Liễu gia nhị công tử, cẩn thận một chút, miễn cho đầu rơi rồi vẫn còn lải nhải.” Tô Lạc sao lại chịu mỉa mai chứ, ngay lập tức châm chọc ngược lại hắn.

Liễu Thừa Phong cười lạnh liên tục: “Giỏi cho câu trên võ trường không nói chuyện sinh tử! Giỏi cho một tiểu tử thúi dõng dạc! Tốt, nếu ngươi không sợ chết, vậy tới chịu chết đi!”

Vừa nói xong, Liễu Thừa Phong nhẹ nhàng vỗ một cái, ống tay áo phiêu động, đôi tay ở trước ngực ngưng tụ thành vòng sáng, quanh thân hắn đã tràn ngập hơi nước, từng mảnh băng mỏng như cánh ve xuất hiện trong lòng bàn tay.

Liễu Thừa Phong, pháp sư hệ băng cấp ba, am hiểu Băng Nhận Thuật.

Tô Lạc nhíu đôi mắt lại. Nếu so pháp lực, nàng khó khăn lắm mới lên đến cấp ba, phần thắng của nàng quá nhỏ, chỉ có cận chiến, dựa vào thủ đoạn ám sát của nàng kiếp trước, trận chiến này mới có cơ hội thắng.

Không đợi Liễu Thừa Phong bắn ra lưỡi dao băng, Tô Lạc sớm đã đánh đòn phủ đầu, thân hình nhanh như tia chớp, tàn ảnh vừa hiện lên, nàng đã nháy mắt phóng đến bên cạnh Liễu Thừa Phong.

Tốc độ Tô Lạc quá nhanh, nhanh đến mức Liễu Thừa Phong có chút kinh ngạc.

Trong ấn tượng của Liễu Thừa Phong, Tô Lạc vẫn luôn không chút linh lực, cho nên hắn vẫn luôn cảm thấy Tô Lạc thực dễ đối phó, trực tiếp bắn lưỡi dao băng ra là đã có thể kết thúc trận đấu.

Nhưng sự thật lại hung hăng đánh hắn một bạt tai.

Tô Lạc bay nhanh tới, Liễu Thừa Phong lui về phía sau.

Lúc này, không chỉ có Liễu Thừa Phong, ngay cả Liễu Phách Thiên cũng có chút nhíu mày. Hắn không ngờ đối phương thật sự có tài. Nhưng hắn đối với Liễu Thừa Phong vẫn tràn ngập tin tưởng.

Mà lúc này Tô Lạc như bóng với hình đi theo Liễu Thừa Phong, bởi vì chỉ có cận chiến thì phần thắng của nàng mới lớn, mới có thể sáng tạo cơ hội cho mình.

Động tác lui về phía sau của Liễu Thừa Phong là động tác xuất phát từ bản năng, nhưng ngay sau đó hắn đã phục hồi tinh thần lại, đối phương chỉ dùng tốc độ xông lên, một phế vật chỉ có tốc độ không có linh lực, hắn sợ gì chứ?

Nghĩ đến đây, Liễu Thừa Phong hừ lạnh một tiếng: “Không biết trời cao đất dày, thật cho rằng ta sợ ngươi!”

Lời còn chưa dứt, ba lưỡi dao băng trong tay hắn phóng một loạt đến chỗ Tô Lạc.

Băng nhận hàn quang lấp lánh, như có ánh sáng chớp động, sắc nhọn hơn kiếm gấp mười lần!

Ba lưỡi dao băng sắp xếp theo hình tam giác, một cao hai thấp, tốc độ cực nhanh phát ra tiếng kêu xé gió.

Hai lưỡi dao băng bên dưới nhắm đến mắt Tô Lạc, lưỡi dao băng bên trên lại nhắm thẳng đến ấn đường của Tô Lạc!

Khoảng cách rất gần, lưỡi dao băng mang theo sát khí lạnh băng, lực đạo thực lớn, nếu bị đâm trúng, không mù cũng chết!

Ngay tại thời khắc mấu chốt này, chân Tô Lạc uốn cong lại với một tư thế kì lạ, thân hình tức khắc thấp xuống, ba lưỡi dao băng đó vụt qua gò má của Tô Lạc.

Không đợi Tô Lạc lấy lại tinh thần, Liễu Thừa Phong lại cầm trong tay năm lưỡi dao băng, ánh sáng lấp lánh, sát khí nghiêm nghị.

“Lần đầu tiên có thể tránh thoát, lần thứ hai xem ngươi trốn như thế nào!” Tóc Liễu Thừa Phong bay lên, trong mắt hiện lên sát ý điên cuồng: “Băng Nhận Thuật, bắn!”

Tức khắc, không khí như bị một cổ khí lạnh vô hình giam cầm.

Năm lưỡi dao băng mỏng như cánh ve hiện lên như năm vệt sáng, tốc độ đạt tới cực hạn, cảm giác kinh khủng trong phút chốc xẹt qua.

Không ngờ Liễu Thừa Phong nhìn mềm mại vô lực ăn chơi trác táng lại có chiêu thức Băng Nhận Thuật sắc bén như vậy.

Tô Lạc thấy vậy, trong lòng chấn động, nhưng cũng không sợ hãi.