Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 271: Vương Phủ Kiều Diễm (7)




Nam Cung Lưu Vân thấy Tô Lạc nhìn hắn, liền nhướng mày, khóe miệng tà mị cong lên, lười biếng nói: “Ngươi muốn ở trên sao? Cũng được, bổn vương cho ngươi cơ hội này, đến đây nào.”

Vô sỉ! Nam nhân không biết giới hạn! Nói chuyện đứng đắn một chút thì sẽ chết sao?

Tô Lạc oán hận trừng mắt liếc hắn, nhưng Nam Cung Lưu Vân lúc này bỗng nhiên nhắm mắt lại, trên trán tựa hồ thấm ra một tầng mồ hôi.

“Nam Cung, có phải ngươi...” Tô Lạc có cảm thấy có gì đó không ổn, nàng cuộn chăn, dịch người đến cạnh Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân xua xua tay, nhoẻn miệng cười, khẽ nói: “Không sao, bệnh cũ mà thôi, tới lúc tái phát sẽ đau một lúc.”

Bệnh cũ? Loại thương tích gì mà có thể khiến Nam Cung Lưu Vân gọi là bệnh cũ?

Lúc tái phát sẽ đau một lúc, lúc tái phát, chẳng lẽ nói cách một đoạn thời gian sẽ đau sao?

Trong lòng Tô Lạc hiện lên thương tiếc, nàng không thể tưởng tượng được, cơn đau như thế nào mà có thể khiến Nam Cung Lưu Vân thay đổi sắc mặt... Nhất thời, nàng có chút bối rối, không biết nên làm thế nào.

Nam Cung Lưu Vân nghiêng người tựa lên một tay, mỉm cười nhìn nàng.

Nhưng Tô Lạc rõ ràng nhìn thấy từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh thi nhau túa ra trên vầng trán của hắn, trước ngực và phía sau lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hắn tuy vẫn cười như trước, nhưng nàng cảm thấy nụ cười này rất nhợt nhạt.

“Ngươi...” Tô Lạc muốn hỏi hắn có thuốc giảm đau hay không, nhưng nghĩ lại, thực lực của Nam Cung Lưu Vân như vậy mà còn không áp chế được cơn đau này, thuốc giảm đau thì có ích gì?

Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên nhắm mắt, xoay người giữ chặt chăn trùm kín người: “Được rồi, sắc trời còn chưa muộn lắm, nếu ngươi không muốn ngủ ở nơi này thì ra ngoài tìm Lăng Phong, hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.”

Hắn trùm chăn kín người, thanh âm rầu rĩ vang lên dưới chăn, ngữ khí có chút dồn dập, có chút ẩn nhẫn.

Tô Lạc không thấy rõ thần sắc của hắn, nhưng thấy hắn cuộn người lại, bộ dáng run rẩy trong chăn, thoạt nhìn dường như rất thống khổ.

Tô Lạc hơi ngây người, trong lòng dấy lên từng đợt bất an.

Rốt cuộc Nam Cung Lưu Vân bị làm sao vậy? Một nam nhân cường thế bá đạo không ai sánh bằng sao lại đau đớn đến mức này?

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như căn bệnh cũ này rất thường xuất hiện quấy nhiễu hắn, chẳng lẽ là phát tác theo chu kỳ?

Tô Lạc vẫn không đi ra ngoài, nàng ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối, nghiêng mặt, một mực nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân nặng nề ngủ, chăn ban nãy trùm kín mặt nay bị trượt xuống một bên, làm lộ ra gương mặt tuấn tú tái nhợt đầy mồ hôi.

Bên ngoài cuồng phong gào thét, trong thời tiết thế này, nếu không lau mồ hôi sẽ dễ bị cảm lạnh.

Tô Lạc nghĩ ngợi, rón ra rón rén bước xuống giường đi ra bên ngoài.

Ngoài cửa vẫn luôn có hạ nhân đứng hầu, nghe Tô Lạc phân phó, hạ nhân nhanh chóng mang tới một chậu nước ấm và một chiếc khăn gấm trắng.

“Ta tự mang vào là được, ngươi tiếp tục đứng đây đi.” Tô Lạc một câu đuổi hạ nhân đứng ngoài, tự tay bưng chậu nước ấm vào trong phòng.

Nam Cung Lưu Vân là một nam nhân mạnh mẽ, nhất định không muốn để người khác thấy bộ dáng yếu ớt của hắn.

Tô Lạc đặt chậu ngọc lên bàn, vắt khô khăn, nhẹ nhàng lau đi tầng mồ hôi dày trên mặt Nam Cung Lưu Vân.

Khuôn mặt Nam Cung Lưu Vân tái nhợt đến đáng sợ, chân mày nhíu chặt lại.

Tuy rằng lúc trước hận không thể đánh chết hắn, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng Tô Lạc xẹt qua một tia thương tiếc, ngón tay không tự chủ được khẽ vuốt ve gương mặt hắn, nhẹ nhàng xoa ấn đường của hắn.

Gương mặt hắn tựa hồ giãn ra một chút.

Có thể vì hắn làm những việc trong khả năng của nàng, Tô Lạc cảm thấy thật vui vẻ.