Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 270: Vương Phủ Kiều Diễm (6)




Lòng bàn tay mềm mại như ngọc, như lông vũ của hắn nhẹ nhàng lướt qua, cảm giác tê dại khiến cho nàng thấy ngứa ngáy từ lòng bàn chân lên đến tận lồng ngực.

Nam Cung Lưu Vân trông thấy phản ứng của nàng, ý cười trong mắt càng nồng đậm hơn, hắn cúi đầu, môi hắn gần như đối diện với môi nàng.

Tô Lạc dịch người về phía sau, nhưng bi ai phát hiện ra cả người nàng đều bị bọc trong chăn, hoàn toàn không di chuyển được.

Hơi thở nóng hầm hập của Nam Cung Lưu Vân tỏa ra mặt nàng, gần như kề sát vào môi nàng, thấp giọng nói: “Con vịt chết mỏ vẫn cứng (1), chỗ này, ngoại trừ bổn vương, không ai được đụng đến.”

Cuối cùng, hắn vẫn hôn lên đôi môi hồng mềm mại của Tô Lạc.

Lại cợt nhả nàng!

Tô Lạc căm tức nhìn hắn.

Nam Cung Lưu Vân vô lại nhếch mày: “Mới thế này mà đã không bình tĩnh được à? Bây giờ mới là khúc nhạc dạo thôi. Đêm nay, sẽ rất dài...” Hắn vừa nhéo hai má trắng mịn của nàng, vừa cười.

Giọng nói của hắn mặc dù thờ ơ, nhưng ý nghĩa biểu đạt lại tàn khốc và trần trụi.

Tô Lạc nghe thấy liền rợn cả tóc gáy, lạnh cả sống lưng.

Tên nam nhân xấu xa này! Hắn hành hạ mình một phen như vậy rồi, lại vẫn nói đây mới chỉ là khúc nhạc dạo thôi... Vậy tiếp theo sẽ như thế nào? Tô Lạc nóng lòng mong đêm nay sớm qua đi, ngày mai sớm đến.

Cho nên mới nói, nợ gì thì nợ chứ đừng có nợ tình, phải lấy thân đền đáp đó.

Chả trách hạ nhân trong phủ ai nhìn thấy hắn cũng vô cùng sợ hãi như nhìn thấy quỷ, không phải chỉ sợ quyền lực và sức mạnh của hắn thôi sao? Nam nhân này, bản thân đã có sức mạnh khiến người ta tuyệt vọng khủng hoảng rồi.

Đêm nay… hắn sẽ như thế nào?

Theo bản năng, Tô Lạc có chút sợ hãi, nàng xoay người muốn rụt vào trong chăn, giống như con rùa rụt cổ vào trong mai vậy.

Thế nhưng, Nam Cung Lưu Vân lại nhanh hơn nàng một bước, cũng không biết hắn hành động như thế nào, hắn chỉ kéo một góc chăn rồi tùy ý giật, cả người Tô Lạc đã giống như một quả bóng tự động lăn vào trong lòng hắn.

Không đợi Tô Lạc xoay người lại, Nam Cung Lưu Vân đã cúi người, chiếm lấy môi nàng, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, khuếch tán ra xung quanh, khiêu khích trái tim nàng.

Tô Lạc theo bản năng dùng sức đẩy hắn ra, nhưng việc khiến nàng không ngờ tới là cú đẩy này lại khiến hắn lảo đảo.

Nam Cung Lưu Vân trở nên yếu đuối như vậy từ khi nào?

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm ầm ầm, từng hạt mưa như hạt đậu trút xuống, rào rào đổ nước.

Sấm chớp rền vang, tiếng ầm vang không dứt.

Tia chớp lóe lên sáng như ban ngày, chiếu rọi lên khuôn mặt của Nam Cung Lưu Vân. Tô Lạc nhìn thấy trán hắn nhăn lại.

Tô Lạc nhìn hắn, suy nghĩ một chút, cả người lại cuộn tròn vào trong chăn gấm, co lại đến giữa giường, chỉ mở to đôi mắt to đen láy trong veo, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lưu Vân.

Tên này rất sĩ diện, bị nàng đẩy ra như vậy, chỉ sợ sẽ thẹn quá hóa giận!

Thế nhưng, việc ngoài dự liệu của Tô Lạc là, Nam Cung Lưu Vân chẳng những không nhào tới như sói như hổ nữa, mà hắn chậm rãi xoay người, nửa nằm ở một bên, kéo chăn đắp lên người, hai tay gối ở sau gáy, làm biếng liếc mắt: “Ngươi nghĩ rằng đêm nay sẽ trốn thoát sao?”

Tô Lạc mím môi, nhìn hắn như có điều suy nghĩ.

Không bình thường.

Tên này trước giờ thuộc phái hành động, hành động còn hùng hồn hơn nói chuyện. Lúc này mặc dù hắn ăn nói phách lối, nhưng rõ ràng về mặt hành động thì đã cờ im trống lặng... Xảy ra chuyện gì vậy?

Sau khi quan sát tỉ mỉ một hồi, Tô Lạc đã nhìn ra điểm đáng ngờ. Vào lúc tia chớp xẹt qua, ánh mắt của Tô Lạc nhìn vào sắc mặt của Nam Cung Lưu Vân. Nàng đã nhìn thấy rõ ràng, lúc đó Nam Cung Lưu Vân nhíu mày rất mạnh, nhìn có vẻ vô cùng khó chịu.

Nhưng hắn không bị thương… Trong lòng Tô Lạc âm thầm cảm thấy kì lạ.

***

(1) Con vịt chết mỏ vẫn cứng: khi còn sống mỏ vịt đã cứng rồi, đến khi chết vẫn ko thay đổi, ở đây hiểu là ngoan cố, cứng đầu, bướng bỉnh.