Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 254: Tấn Vương Phủ (5)




Vốn là người hầu, nhất định phải hạ thấp mình để thể hiện sự ti tiện của bản thân và cung kính với Tấn Vương điện hạ, nhưng Tô Lạc lại xảo diệu tránh né, chỉ quỳ một gối xuống đất.

Mà Tấn Vương điện hạ coi như không thấy, hình như cũng chưa phát hiện.

“Kì lưng cho bổn vương.” Tấn Vương điện hạ bình thản vứt cho Tô Lạc một cái thiên nguyệt cẩm, hưởng thụ phục vụ của đối phương.

Lúc này, cái lưng đẹp đẽ của hắn bị hơi nước hầm đến mức tỏa sáng, ánh lên ánh sáng dị dàng, quả thực dụ người phạm tội.

Yêu nghiệt nha yêu nghiệt… Tô Lạc trong lòng chửi thầm, trong tay nhận lấy thiên nguyệt cẩm mềm mại sau đó không ngừng, chà lau cái lưng tinh tế của hắn.

Mắt phượng của Tấn Vương điện hạ hơi híp lại, trong hơi nước mang theo một tia mê mang, dường như cực kỳ thỏa mãn.

Khóe miệng Tô Lạc gợi lên ý cười nhàn nhạt.

Kì lưng? Nam Cung Lưu Vân ngươi rất hưởng thụ đúng không, đáng tiếc, không hề phòng bị mà đưa lưng cho người khác, ngươi thật đúng là gan lớn.

Tô Lạc dùng một bàn tay tinh tế xoa nắn, xoa nắn, một bàn tay khác trắng như tuyết lặng yên không một tiếng động tới gần cổ của Tấn Vương điện hạ, giơ tay lên đánh xuống vị trí kia!

Khoảng cách gần như thế, Tấn Vương điện hạ lại không hề đề phòng… Theo lý là bách phát bách trúng.

Nhưng cấp bậc chênh lệch quá lớn, thực lực kém quá xa, thế nên Tấn Vương điện hạ trong chớp mắt đã ra tay.

Tay hắn giống như mọc mắt vậy, khớp xương rõ ràng thon dài nhẹ nhàng cầm cái tay đang đánh xuống kia của Tô Lạc, thoáng vùng đã kéo Tô Lạc đến trước mặt hắn.

Chỉ nghe thấy một tiếng ầm.

Cả người Tô Lạc bị kéo xuống mặt nước, nàng còn chưa kịp phản ứng, Tấn Vương điện hạ đã ấn nàng ngồi lên trên đùi, thong thả ung dung sửa sang lại mái tóc đen bị nước làm ướt sũng của nàng.

Bộ dáng nhàn hạ bình tĩnh kia của hắn, khiến Tô Lạc thật muốn đấm cho một phát.

Hơn nữa, hắn vừa chậm rãi sửa tóc cho nàng vừa ngạc nhiên cảm thán.

Tô Lạc buồn bực trừng hắn một cái, Tấn Vương điện hạ lại mê hoặc cười rộ lên: “Thật là kỳ lạ, gã sai vặt bên người bổn vương sao lại biến thành nữ rồi?”

Dụng cụ dịch dung của Tô Lạc rất đơn giản, dính nước rồi sẽ hiện ra nguyên hình.

“Nam Cung Lưu Vân, ngươi đủ rồi!” Tô Lạc buồn bực trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng cảm thấy mình thật mất mặt.

Không những không đánh lén thành công, còn bị người bắt được thì thôi đi, thế mà ngay cả thân phận cũng bị đối phương vạch trần.

Vậy chẳng phải toàn bộ cam chịu của nàng trước đó đều uổng phí sao? Hơn nữa cái tên Nam Cung Lưu Vân có tính cách ác liệt này không chừng về sau sẽ vẫn tiếp tục cười nhạo mình.

Nhìn xem, bây giờ chẳng phải đang cười nhạo sao?

Nhìn tiểu nha đầu thở phì phì trước mắt, lại nhớ đến lúc trước nàng giả bộ thành gã sai vặt làm bộ làm tịch, Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên cảm thấy thực buồn cười.

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, bỗng nhiên, hắn cười đến cả người ghé vào trên vách dương chi bạch ngọc, đôi tay đánh mặt nước, cười đến mức không kiềm được.

“Ê! Nam Cung Lưu Vân ngươi đủ rồi, đừng cười nữa! Còn cười ta đánh chết ngươi!”

Hắn càng cười, Tô Lạc càng cảm thấy bản thân mất mặt, vì thế, nàng thẹn quá thành giận đứng lên, chống nạnh uy hiếp.

“Tốt, tốt, không cười, không cười.” Nam Cung Lưu Vân thật vất vả ngừng cười, ngước mắt đối diện khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực kia của Tô Lạc, trong nháy mắt, lại phụt cười.

“Nam, Cung, Lưu, Vân!” Tô Lạc nhào lên muốn bẹo gò má hắn.

Nhưng khi nàng tới gần, cẳng chân thon dài dưới nước của Nam Cung Lưu Vân hơi giơ lên, cả người Tô Lạc không thể đứng thẳng, bay thẳng đến trong lòng ngực cường tráng tinh tế của hắn.