Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 228: Hóa Đá Ngay Tại Chỗ (1)




Nói nàng xuất thân cao quý, nhưng nàng rõ ràng thoạt nhìn chính là phế vật, hơn nữa sắc mặt còn vàng như nến, khuôn mặt bình thường, không thể tìm thấy khí thế của thế gia trên người nàng.

Nói nàng xuất thân không tốt, thì ở thương trường nguyên liệu, ngay cả đội trưởng đều xuất hiện giúp nàng, hơn nữa lão nhân này cũng nhìn nàng với con mắt khác.

Cho nên, Liễu Thừa Phong rối rắm.

“Vậy viết một bản làm chứng đi.” Tô Lạc cười tủm tỉm nói.

“Bản làm chứng?” Lão Trần liếc Liễu Thừa Phong một cái, đôi mắt vẩn đục nguy hiểm nheo lại, mang theo khí thế như bảo kiếm ra khỏi vỏ.

“Không, không, không cần, không cần, làm chứng gì chứ, có ngài đảm bảo, ai dám đổi ý chứ, không muốn lăn lộn trong thương trường nữa sao?” Liễu Thừa Phong liên tục xua tay, miễn cưỡng cười.

Lão Trần lúc này mới đặt tầm mắt lên người Tô Lạc, gật đầu, lạnh lùng nói: “Yên tâm, dù ngươi có cắt được một viên tinh thạch màu xanh biếc cũng không ai dám cướp.”

Trong mắt Tô Lạc hiện lên ý cười: “Trần bá bá nói như thế, ta đương nhiên là tin tưởng.”

Lời còn chưa dứt, Tô Lạc làm bộ lấy ra một cái túi trong tay áo, tùy tiện ném cho Liễu Thừa Phong: “Một ngàn đồng vàng, không nhiều không ít, bây giờ hai bên thoả thuận xong chưa?”

Liễu Thừa Phong cho rằng Tô Lạc bị mình ép mới cúi đầu nhận thua, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Bởi vì đống tiền hắn bỏ ra ngày hôm nay đã kiếm về được rồi.

Liễu Thừa Phong ước lượng cái túi tràn đầy đồng vàng trong tay, khinh thường nhìn Tô Lạc, xua tay: “Được rồi, bây giờ khối nguyên thạch dính đầy nước tiểu kia là của ngươi.”

Lại nói tiếp cô nương này cũng thật là đầu đất, hắn chỉ bức ép một chút, nàng lại thật sự lấy ra một ngàn đồng vàng. Vừa thấy đã biết trán nàng có khắc sáu chữ: Người ngốc tiền nhiều nhanh tới!

Liễu Thừa Phong vui cực kỳ, lẩm nhẩm bài hát trong miệng, thích ý mà ngồi ở dưới giàn hoa tử đằng, bắt chéo chân, khinh thường mà nhìn Tô Lạc.

Mà lúc này, Tô Lạc quả thực vui muốn chết.

Một ngàn đồng vàng, chỉ dùng một ngàn đồng vàng là có thể đổi được khối nguyên thạch này, quả thực là quá lời. Tiểu Thần Long cứ ngao ô ngao ô, người khác không hiểu, nhưng nàng lại hiểu, nàng sớm đã hạ quyết tâm, vô luận như thế nào cũng phải lấy được khối nguyên thạch này.

Tô Lạc nhìn lướt qua Liễu Thừa Phong vẫn sướng như đang lên mây, thấy bộ dáng được lợi lại còn muốn khoe khang của hắn, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Liễu Thừa Phong không đi đúng không? Tốt lắm, cho hắn tận mắt nhìn thấy mình bỏ lỡ cái gì, làm hắn hối hận đến ruột cũng xanh.

Tô Lạc đang muốn cắt khối nguyên thạch kia, không ngờ Lão Trần lại bước nhanh đến trước mặt nàng, cướp lấy nửa khối nguyên thạch kia, nghiêm túc nói: “Cô nương, lão phu cắt thạch cho ngươi, được không?”

Tô Lạc có chút ngượng ngùng: “Trần bá bá, ngài có thể giúp ta giải thạch là không thể tốt hơn, nhưng nguyên thạch này bị chó con của ta rải nước tiểu, sao ta lại không biết xấu hổ đưa cho ngài cắt chứ?”

Lão Trần cười như không cười nhìn Tô Lạc một cái, đè thấp giọng, gằn từng chữ một nói: “Có thể được hoàng kim Tiểu Thần Long rải nước tiểu là vinh hạnh của khối nguyên thạch này.”

Hả? Tô Lạc hóa đá ngay tại chỗ!

Lão Trần này… Sao hắn lại biết chó con không phải là chó con thật, mà là Long tộc, lại còn có thể chỉ ra là nó là Long tộc tôn quý nhất trong hoàng tộc - hoàng kim thần long?

Thật là đáng sợ!

Thấy Tô Lạc kinh ngạc, Lão Trần như đang cong khóe miệng lên, hừ lạnh nói: “Sợ cái gì? Lão phu sẽ không đi nói bậy bạ.”