Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 224: Chọc Ghẹo Ăn Chơi Trác Táng (12)




Nhưng mà xuất phát từ bản năng an toàn, hai cái móng vuốt nhỏ của nó nắm chặt vạt áo của Tô Lạc, sợ mình bị vứt bỏ.

“Con chó nhỏ này của ngươi thật ra không tồi.” Liễu Thừa Phong ném nguyên thạch xuống.

Hắn cũng không gấp, chắp tay ở sau lưng, thong thả ung dung đi đến bên người Tô Lạc, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Tiểu Thần Long trong lòng ngực nàng: “Nói đi, bé con này bao nhiêu tiền, bản công tử mua.”

Muốn mua Tiểu Thần Long? Tô Lạc chậm rãi nở nụ cười, nghiền ngẫm liếc Liễu Thừa Phong một cái.

Tiểu Thần Long là thứ mà ngươi muốn mua là có thể mua sao? Chỉ sợ Liễu Thừa tướng lại làm một trăm đời Thừa tướng cũng không có đủ tiền để mua một cọng lông của Tiểu Thần Long đâu.

Tô Lạc bình thản nói: “Không bán.”

“Nha đầu thúi! Công tử nhà chúng ta muốn mua chó con của ngươi là xem trọng ngươi! Ngươi đừng không biết điều!” Cẩu nô tài không biết lại từ đâu chạy ra, ngạo mạn chỉ vào Tô Lạc mắng.

Bỗng nhiên, chỉ thấy trước mắt có một luồng ánh sáng trắng hiện lên, tiện đà còn phun ra máu đỏ.

“A!” Cẩu nô tài kia nhìn bàn tay bị cắt đứt của mình, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, khi hắn phản ứng kịp rồi thì tức khắc đau như giết heo, hét lớn chạy khắp sân.

“Ngươi ngươi ngươi!” Liễu Thừa Phong không ngờ nha đầu thúi này tàn nhẫn như vậy, chưa nói động thủ cũng đã động thủ!

Hắn lớn tiếng rít gào nói: “Sao ngươi lại ác độc như vậy! Quá đáng giận!”

“Vậy thì sao? Liễu công tử đây là hy vọng bổn cô nương cũng cắt luôn lưỡi hắn sao?” Tô Lạc thong thả ung dung vung vẩy con dao dính đầy máu kia, không chút để ý liếc Liễu Thừa Phong một cái.

Nữ nhân này… Đáy lòng Liễu Thừa Phong thật lạnh, nhưng trên mặt lại cố gắng chịu đựng, cả giận nói: “Nếu ngươi biết ta là ai, vậy rất tốt, ngươi dám làm bị thương người của Liễu gia, vậy chờ Liễu gia trả thù đi! Liễu gia tuyệt đối sẽ không bị ăn hiếp trắng trợn như vậy!”

Tô Lạc lại khinh thường cười: “Luôn mồm lấy danh nghĩa của Liễu gia để trả thù, Liễu Thừa Phong, ngươi vẫn là con nít đánh không lại thì về nhà mách người lớn sao?”

Còn dám khinh bỉ hắn! Liễu Thừa Phong bị nửa câu sau của Tô Lạc nghẹn chết khiếp! Hắn cả giận nói: “Tốt, giởi lắm, ngươi giỏi lắm! Giỏi thì hãy xưng tên ra!”

Khi Tô Lạc có ý định đến thương trường nguyên liệu thì nàng đã tính đến những việc có thể không khống chế được, cho nên nàng cố ý trang điểm sao cho chỉ có ba phần giống với gương mặt thật của mình, dù Tô Khê có đứng ở trước mặt nàng, cũng không nhất định có thể nhận ra.

Nàng vốn hóa trang xong mới đến, sao lại nói ra tên thật chứ? Liễu Thừa Phong đúng là đầu óc sốt mơ hồ rồi nhỉ?

Đúng lúc này, bỗng nhiên, Tiểu Thần Long đang ngủ trong lòng ngực Tô Lạc tỉnh dậy.

Nó mê mang mở hai mắt, buồn ngủ nhìn Tô Lạc, móng vuốt nhỏ bên phải xoa xoa mắt, biểu cảm vừa vô tội vừa mê mang kia, thật sự là quá đáng yêu.

Tô Lạc bị nó nhìn một cái, tức khắc cả trái tim cũng đều mềm mại, bé con thật đáng yêu, thật không muốn nó lớn lên.

Lúc này, Liễu Thừa Phong thấy Tô Lạc đều bị con chó nhỏ kia hấp dẫn hết lực chú ý, hoàn toàn làm lơ công tử phủ Thừa Tướng đứng trước mặt nàng, tức khắc thẹn quá thành giận, hắn nhanh chóng vươn tay tới chỗ Tiểu Thần Long, lạnh nhạt nói: “Một khi đã như vậy, con chó này coi như là quà nhận lỗi, hiện tại nó là của ta!”

Dám cướp Tiểu Thần Long của nàng!

Chán sống hả?

Tô Lạc còn chưa kịp động thủ, chỉ thấy Tiểu Thần Long tức khắc tạo ra một vệt máu trên cánh tay kia, sau đó là tiếng kêu tức muốn hộc máu của Liễu Thừa Phong: “A!”