Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 219: Chọc Ghẹo Ăn Chơi Trác Táng (7)




Tô Lạc đã sớm bỏ đi, đương nhiên không biết Hầu Tam tự cho là mình thông minh, nếu nàng biết, chỉ sợ sẽ cười đến nghiêng ngã. Bởi vì nàng hoàn toàn có thể đoán được gương mặt như cái vỉ pha màu kia của Hầu Tam sau khi cắt đá.

Thương trường nguyên liệu rất lớn, nhưng Tô Lạc mới tới đây lần đầu, trời xa đất lạ, cũng chỉ có thể nhờ vào vận may.

Nhưng mà theo kinh nghiệm của Tô Lạc, mỗi một ngành đều có quy tắc của nó.

Ví dụ như đổ thạch, nếu không có người trong vòng dẫn vào, nàng chắc chắn sẽ không biết một ít cửa hàng che dấu nhiều năm. Cho nên dù nàng có Tiểu Thần Long có thể cảm ứng nguyên thạch, không thể nhập môn cũng xem như vô dụng.

Ngay khi Tô Lạc vừa phiền não vừa chuyển động, bỗng nhiên, hai đứa bé trai chạy thẳng đến chỗ nàng.

Nhưng Tô Lạc lại cảnh giác, nghiêng người tránh khỏi.

Đứa bé kia hình như không ngờ rằng Tô Lạc sẽ phản ứng như vậy, thân thể có chút cứng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng, tiếp tục cãi nhau ầm ĩ chạy xa.

Tô Lạc cười nhạt. Cho dù đã tới cổ đại, giác quan thứ sáu mà nàng lấy làm tự hào vẫn thật chính xác.

Vừa rồi nàng cảm thấy hai đứa bé trai đó hơi kì lạ, cho nên nghiêng người tránh đi, quả nhiên, phản ứng tiếp theo của chúng hoàn toàn chứng thực suy đoán của nàng.

Đứa bé đó cố ý làm bộ đùa giỡn, thật ra là muốn dựa vào gần bên người nàng, ăn cắp túi tiền.

Tại thương trường nguyên thạch quả nhiên phải thật cẩn thận, vừa lơ đãng thì túi tiền sẽ khó giữ được, ngay cả mấy đứa bé nhỏ như vậy còn tổ chức thành đoàn thể để đi lừa đảo. Tô Lạc cười cười, tiếp tục đi tới phía trước, chỉ là đi chưa được mấy bước nàng đã dừng lại.

Bởi vì, có một đứa bé trai tuy ăn mặc rất cũ kỹ nhưng lại vô cùng sạch sẽ đứng trước mặt nàng, nghiêm túc nói với nàng.

“Tiểu thư cao quý, ngài muốn tìm người dẫn đường sao? Ngài đừng nhìn ta nhỏ, nhà của ta chỉ cách thương trường nguyên thạch có mấy chục mét, từ nhỏ ta đã lớn lên trong thương trường, mọi thứ ở nơi này ta đều quen thuộc, ngài muốn biết tin tức gì, ta có thể nói cho ngài biết, hơn nữa còn có thể dẫn ngài đến các cửa hàng kín nha.”

Quần áo của bé trai này thật cũ kỹ, quần dài cũng đã thành quần ngắn, giày vải trên chân còn có một cái lỗ, lộ ra ngón chân to bên trong.

Thấy tầm mắt Tô Lạc quét đến đôi giày cũ nát kia, nó có chút lo sợ bất an giấu chân ra sau, nhưng mặc kệ nó giấu như thế nào, cái quần ngắn kia cũng không thể che dấu được ngón chân thật to đó.

Tầm mắt Tô Lạc lại rơi xuống trên mặt bé trai, xem tuổi, đứa nhỏ này tuyệt đối không hơn mười tuổi.

Ai ngờ được đứa bé trai khốn cùng thế này lại có được một khuôn mặt mềm mại như ngọc đáng yêu như vậy chứ? Chẳng qua bởi vì đã trải qua sinh hoạt cực khổ và sương gió nên khuôn mặt này vô cùng nghiêm túc, có chút bộ dáng của người trưởng thành.

Nhưng thật đúng là đang buồn ngủ có người đưa gối đầu, rất thích hợp nha.

Vừa rồi Tô Lạc còn đang tự hỏi phải làm sao để tìm người dẫn nàng đi xem những cửa hàng giấu bên trong thương trường, bởi vì thường chỉ có những loại cửa hàng đó mới có mao liêu tốt, mấy cửa hàng nhỏ ở bên ngoài này thật sự không lọt được mắt nàng.

Bây giờ vừa đúng lúc, bé trai này tự động đưa tới cửa.

Nhưng Tô Lạc cũng không phải ai đến cũng không cự tuyệt, nàng lơ là nhìn bé trai kia, liếc mắt một cái, hỏi: “Sao ngươi lại không đi cùng họ? Xem bộ dáng của bọn họ, sống tốt hơn ngươi đó.”

Bọn họ trong miệng Tô Lạc chính là hai đứa bé trai muốn trộm túi tiền cùa nàng hồi nãy.