Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 187: Giằng Co Tại Chỗ (4)




Thân là đế quốc hộ quốc pháp sư, Lam Hải đại sư ở trước mặt bệ hạ có quyền lợi rất cao. Có rất nhiều chuyện, bệ hạ đều sẽ tìm Lam Hải đại sư thương lượng, khó được chuyện lần này không phải do Lam Hải đại sư tác hợp.

Căn cứ vào những thông tin trên, nếu như Tấn Vương điện hạ thật sự coi trọng Tô gia cô nương, thì người đó chỉ có thể là Tô Thanh mà thôi.

Cho nên, Tô Tử An và Tô phu nhân cùng đem tầm mắt dừng lại trên mặt Tô Thanh, ánh mắt phức tạp bao gồm cả mong đợi, chờ đợi và khát vọng, quả thực không che dấu chút nào.

Có Tô Tử An và Tô phu nhân đi đầu, tất cả mọi người đều theo tầm mắt của bọn họ nhìn Tô Thanh…

Là nàng nhỉ? Hẳn là nàng nhỉ? Nếu quả thực là một trong số các vị tiểu thư của Tô gia trúng tuyển, vị Tô Nhị tiểu thư này hoàn toàn xứng đáng rồi. Trời ạ, người kia chính là Tấn Vương điện hạ đó!

Lúc này Tô Thanh bị rất nhiều ánh mắt lấp lánh nhìn vào, hai tròng mắt vốn thanh lãnh cao ngạo hơi hơi rủ xuống, dung nhan trắng nõn như ngọc hiện lên hai ráng mây ửng đỏ rõ ràng đến mức có thể thấy được.

Nàng có thể cảm giác được hai má của mình nóng bỏng như lửa, nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại mang theo vui mừng không che dấu được.

Tấn Vương điện hạ… Nhớ tới nam tử hoàn mỹ như trích tiên kia, nghe được hắn chung tình với mình, Tô Thanh cảm thấy mình quả thực sắp hít thở không thông, khẩn trương đến mức nàng không biết nên để tay chân ở đâu.

“Ngươi, các ngươi nhìn ta làm gì!” Tô Thanh muốn giận mắng ra tiếng, nhưng trong giọng nói của nàng lại mang theo ngọt ngào không che dấu được.

“Thanh Nhi, ngươi… ngươi và Tấn Vương điện hạ…” Tô Tử An xoa xoa tay, khẩn trương chờ mong hỏi.

“Các ngươi… quá đáng giận, ta không để ý tới các ngươi!” Tô Thanh ngượng ngùng vén váy, chạy nhanh ra ngoài.

Nàng không ngờ chỉ một lần thoáng gặp bên cầu một năm trước, Tấn Vương điện hạ sẽ nhớ mãi không quên, vào ngày đầu tiên mà mình trở về đã phái người tới biểu lộ tình cảm… Này, này quả thực là quá mắc cỡ!

Tô Thanh vừa chạy, trong lòng lại ngọt như mật, độ cong bên khóe miệng làm thế nào cũng không hạ xuống được.

Tô Thanh chạy như vậy, lại chứng thực nàng và Tấn Vương điện hạ thực sự có cái gì đó “không trong sạch”.

Nhưng Tô Tử An và Tô phu nhân đều thấy vui mừng, khóe mắt của bọn họ đều là ý cười không che dấu được.

Chỉ là sắc mặt của Thái Tử điện hạ trong nháy mắt lại đen thui!

Ánh mắt âm u của hắn nhìn về phía Tô Tử An, sắc mặt Tô Tử An cứng đờ, cố gặng dấu diếm vẻ vui mừng trên mặt.

Đương nhiên không chỉ có những người đó biến sắc mặt.

Trong đó, trọng điểm muốn nói tới chính là vị hội trưởng đại nhân của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê.

Hắn ngu ngốc nhìn Tô Thanh ngượng ngùng xách váy chạy đi, lại ngu ngốc nhìn Tô Tử An và Tô phu nhân vui mừng liên tục… Thái dương của hắn rút gân, vẻ mặt vô cùng ảo não.

Hắn giống như… tốt bụng làm chuyện xấu rồi, làm sao bây giờ?

Tô Thanh làm cái gì vậy, chuyện này lại không liên quan gì đến nàng, nàng ngượng ngùng chạy đi làm gì? Thực dễ làm người hiểu lầm đó!

Bây giờ nàng chạy đi mất, chẳng phải là đã chứng thực Nam Cung có ái muội với nàng sao?

Vậy, vậy… Bắc Thần Ảnh thấp thỏm bất an, lo lắng lén lút nhìn Tô Lạc một cái.

Hắn có tội, thật sự là không có dũng khí xem sắc mặt của nàng.

Nhưng mà…

Sao lại như vậy?

Bắc Thần Ảnh phát hiện lúc này Tô Lạc hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của việc này.

Nàng đạm nhiên đứng ở nơi đó, sắc mặt thanh đạm như gió, khóe miệng mang theo nhạt ý cười nhạt, đôi mắt đen nhánh như giếng cổ không gợn sóng, nhìn không ra sâu cạn.

Liếc mắt một cái, Bắc Thần Ảnh càng hối hận, hắn thật là miệng tiện mà, giải thích thế nào cũng không rõ được.