Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 182: Hết Đường Chối Cãi (6)




Tô gia tứ tiểu thư thế nhưng đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê tuyên bố nhiệm vụ, mời người vấy bẩn Tô gia tam tiểu thư? Chuyện này nếu truyền ra ngoài…

“Vãn Nhi mấy ngày trước đây đã…” Tô phu nhân thấy đã xây dựng được hiệu quả kinh ngạc, vì thế, lại bỏ thêm cọng rơm cuối cùng.

“Cái gì? Tam tỷ tỷ nàng đã bị…” Tô Khê quả thực khó có thể tin!

Tuy rằng lần trước Tô Vãn làm hại nàng rơi xuống nước, nhưng cuối cùng nàng ta cũng thật cẩn thận bồi tội thật lâu, khúc mắc của mình và nàng ta cũng đã xóa bỏ.

Lúc này, trong lòng Tô Khê đều là Tô Vãn tốt, sao còn có thể nghĩ đến mặt không tốt kia chứ?

Chỉ thấy nàng nổi giận đùng đùng chạy về hướng Tô Lạc, chỉ vào Tô Lạc lớn tiếng phẫn nộ quát: “Nói! Có phải là thật hay không? Ngươi thật sự tuyên bố nhiệm vụ thỉnh người vấy bẩn Tam tỷ tỷ?”

Quá ác độc! Thật sự là quá ác độc!

Dưới vô số ánh mắt khinh thường, chỉ trích, châm chọc, cười nhạo, Tô Lạc vẫn còn có thể bảo trì nụ cười tươi bất biến, không thể không nói, tố chất tâm lý của nàng thật sự quá mạnh.

Khóe miệng Tô Lạc hơi hơi cong lên, chậm rãi lắc đầu: “Muốn gán tội thì sợ gì không có lí do.”

“Ngươi còn không thừa nhận? Quản sự của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê chẳng lẽ sẽ oan uổng ngươi?” Tô Tĩnh Vũ tỏ vẻ hận rèn sắt không thành thép.

Hắn chỉ vào Tô Lạc, vô cùng đau đớn nói: “Tô Lạc à, Tô Lạc, ngươi khi nào thì trở nên tàn nhẫn độc ác như vậy? Sao ngươi lại có thể làm như vậy? Vãn Nhi dù có thế nào cũng là tỷ tỷ của ngươi!”

Tô Thanh không nói chuyện, nhưng khóe mắt nâng lên của nàng lại biểu thị vô cùng rõ ràng nàng kinh thường thứ muội này như thế nào.

Ngay cả một cái nhìn nàng cũng không muốn cho, chỉ là một con kiến có thể tùy ý đạp dưới chân mà thôi, còn chưa hấp dẫn được hứng thú của mỹ nhân lạnh lùng Tô Thanh.

“Vốn dĩ không phải do ta làm, muốn ta thừa nhận như thế nào?” Tô Lạc phất tay, thực bất đắc dĩ nhún vai.

Nàng nói không sai, người tuyên bố nhiệm vụ chính là Tô Vãn mà, còn vì sao cuối cùng lại báo ứng trên người Tô Vãn, cái này thì… Chỉ có thể nói trời cao có mắt thôi.

“Tốt! Tốt! Chết đến nơi còn dám mạnh miệng! Bị chỉ chứng, còn dám không thừa nhận!” Tô Tĩnh Vũ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ngón tay chỉ vào Tô Lạc cũng ức chế không được run rẩy, dường như đã giận đến mức tận cùng, hắn nghiêng đầu chuyển hướng về phía Mạc tiên sinh: “Mạc tiên sinh, Hiệp Hội Lính Đánh Thuê khi tuyên bố nhiệm vụ xưa nay đều có ghi nhận có trong hồ sơ đúng không?”

Mạc tiên sinh thở dài, gật đầu, yên lặng lấy ra một quyển sách từ trong lòng, đôi tay giơ lên cao đưa cho Thái Tử điện hạ.

Thái Tử điện hạ tiếp nhận, dựa theo nhắc nhở của Mạc tiên sinh, ngón tay thon dài như tước chậm rì rì lật đến tờ cần xem.

“Thế mà lại thật sự có. Nhưng chữ viết này thoạt nhìn cũng rất xinh đẹp, quả nhiên nét chữ không giống nét người.” Thái tử ném quyển sách cho Tô Tĩnh Vũ, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Tô Lạc, đáy mắt lóng lánh âm hiểm.

Hắn nhìn Tô Lạc giống như đang nhìn một phạm nhân bị nhốt trong lồng giam, sắp bị hành hình rồi lại không có chỗ trốn.

Không cần hắn tự mình động thủ là đã có thể xử lý nha đầu thúi này cho hết giận, cũng không tồi.

Mỗi người đều truyền tay để xem, cuối cùng quyển sách nằm trong tay Tô Tử An, hắn nổi giận đùng đùng ném quyển sách cho Tô Lạc: “Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn có gì để nói?”

Nhân chứng đươg nhiên là Mạc tiên sinh.

Vật chứng sao…

Tô Lạc cười như không cười chỉ vào quyển sách kia, lớn tiếng nói: “Người ký tên, Tô Lạc…”

Bỗng nhiên, nàng cười ha ha, cười đến ôm bụng, cơ hồ không thở nổi.