Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 167: Điên Cuồng Cuối Cùng (9)




Tô Lạc thấy thời cơ chín mùi, khóe miệng cong lên một nụ cười giả tạo.

Tô Vãn, giờ khắc hưởng thụ của ngươi đã đến, chuẩn bị tốt chưa?

Tô Lạc cũng không che dấu, nàng trực tiếp đẩy cửa vứt hắc y nhân đang hôn mê bất tỉnh về phía Tô Vãn.

Tô Vãn bị thứ gì nặng nề đè lên, vốn còn đang rất buồn bực, nhưng thực kỳ diệu chính là khi tiếp xúc đến da thịt cực kì nóng bỏng kia của đối phương, cảm xúc thật nóng như đang bò dần từ lòng bàn chân của nàng đến đỉnh đầu.

Thật ngứa, lại vô cùng thoải mái.

Lúc này, Tô Vãn đã có chút thần chí không rõ, nàng hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ của mình, nơi đó là một thế giới kiều diễm kỳ diệu.

Nàng theo bản năng xé rách áo ngoài của hắc y nhân.

Nàng hình như thực gấp gáp, gấp đến mức không chờ nổi, động tác mạnh bạo thô lỗ.

Hắc y nhân lúc này đã không còn là hắc y nhân nữa.

Bởi vì toàn bộ quần áo từ trên xuống dưới của hắn đã bị Tô Vãn lột sạch.

Giờ phút này hắn vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, nằm ở trên giường Tô Vãn.

Tô Vãn theo bản năng bò lên trên người hắc y nhân, lại không biết phải làm sao mới có thể giải trừ thống khổ của bản thân.

Hắc y nhân vốn đã trúng mê hồn hương, hiện tại toàn bộ phòng lại tràn ngập hương vị của mê hồn hương. Hắn mở hai mắt, đáy mắt đỏ đậm, giống như lửa nóng thiêu đốt hừng hực.

Lý trí của hắn đã sớm bỏ nhà trốn đi.

Tô Vãn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng không thể nào dừng lại được.

Tô Lạc nhìn khung cảnh nóng bỏng rực lửa trước mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười châm chọc.

Tô gia tam tiểu thư bị hắc y nhân lai lịch không rõ phá thân, việc này nếu truyền ra ngoài… Thật đáng để mong chờ nha.

Bộ phim trên giường đẹp như vậy, Tô Lạc lại là người vô cùng hào phóng, sao lại có thể thưởng thức một mình chứ?

Tô Lạc thực tốt bụng gom hết toàn bộ quần áo rơi lả tả của bọn họ sang một bên, tất cả khăn trải giường, chăn mền, những vật có thể dùng để che người đều bị Tô Lạc gom lại thành một đống đốt sạch.

Ngọn lửa bùng lên, hương vị của mê hồn hương sẽ dần biến mất.

Ngọn lửa tí tách nhảy lên, chiếu rọi trên mặt Tô Lạc, lúc sáng lúc tối, xem không rõ giờ phút này nàng đang có cảm xúc gì.

Bởi vì đều là vật dễ cháy nên lửa cũng nhanh chóng lan tràn.

Cuối cùng, Tô Lạc để lại một nụ cười lạnh băng, khóa cửa lại, xoay người bay ra khỏi tường viện.

Chung quanh là ngọn lửa đang không ngừng lan tràn, mà đôi nam nữ trần truồng trên giường kia vẫn như cũ dây dưa ở bên nhau, theo đuổi nguyện vọng nguyên thủy nhất của bản thân, động tác lộ liễu kịch liệt, thô bạo giống như thiên lôi đụng địa hỏa.

Hai người bọn họ đương nhiên không biết lửa đang cháy xung quanh mình, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc người khác không biết.

Trong Phù Dung viện cũng không phải chỉ có hai người kia, còn có rất nhiều nha hoàn hầu hạ Tô Vãn.

Trong phòng lửa cháy hung mãnh, từ lúc bắt đầu rất nhỏ cho đến hiện tại đã là lửa cháy hừng hực, cũng chỉ mới có một nén nhang trôi qua mà thôi.

Có nha hoàn đi tiểu đêm nhìn thấy lửa cháy, tức khắc lớn tiếng hét lên.

“Đi lấy nước! Đi lấy nước! Mau cứu hoả!” Nha hoàn này bị dọa đến mức luống cuống, phát ra tiếng thét chói tai cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh, đánh thức hết toàn bộ những người đang ngủ say.

Vì thế một đám người tóc tai rối bời, quần áo cũng không kịp mặc, đều phóng hết ra ngoài.

Trong phủ Tô Đại Tướng Quân, thứ nhiều nhất chính là người tập võ.

Đội tuần tra cũng phát hiện nơi này có khác thường, dẫn đầu nhanh chóng kéo đội ngũ chạy như bay vào, gia nhập đội ngũ cứu người.

Tịch Mai canh giữ ở cửa phòng Tô Vãn, nàng vội vàng nói với đội trưởng đội tuần tra: “Lý đội trưởng, mau cứu tam tiểu thư, tam tiểu thư còn bị nhốt ở bên trong!”

Cửa phòng Tô Vãn bị khóa, có thể là bị lửa lớn đốt đến biến dạng, cho nên Tịch Mai có làm thế nào cũng không mở ra được.