Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 147: Tấn Vương Điện Hạ (5)




Nam Cung Lưu Vân ra vẻ tội nghiệp: “Nếu không phải như vậy, Lạc nha đầu sao có thể để ý tới bổn vương chứ?”

Tô Lạc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da rút gân hắn: “Ngươi tỉnh từ lúc nào?”

Nàng sớm nên nghĩ đến, Lăng Phong sao lại bà tám như vậy chứ, bắt buộc nàng phải ở lại chăm sóc cho Nam Cung Lưu Vân? Nếu không có mệnh lệnh của Nam Cung, hắn dám sao? Hắn không dám!

Nam Cung Lưu Vân biết không thể gạt được nha đầu thông minh này, nói lảng sang chuyện khác: “Nha đầu quá thông minh không đáng yêu đâu, Lạc nha đầu, giúp bổn vương tắm gội được không?”

“Ngươi thấy bổn cô nương đáng yêu lúc nào chứ?” Tô Lạc lạnh lùng cười.

Còn đáng yêu? Giúp hắn tắm gội? Muốn nàng cầm dao giúp hắn cạo lông luôn hay không? Vậy mà hắn cũng dám nói!

Quả nhiên khi hắn còn đang ở cái trang viên rách nát kia đã sớm tỉnh rồi, hắn cố ý giả vờ yếu ớt lừa gạt nàng!

“Như vậy có phải đáng yêu hơn không.” Vừa dứt lời, Nam Cung Lưu Vân đột nhiên đưa tay ra, ngay sau đó, khối bậc thang mà Tô Lạc đang đứng kia đột nhiên vỡ vụn, nàng không tránh kịp, ngã quỵ vào trong suối nước nóng.

Còn vô cùng vừa vặn dùng hai chân kẹp lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Nam Cung Lưu Vân, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Tư thế như vậy, hoàn cảnh như vậy, nếu người ngoài tiến vào, sao có thể không nghĩ bậy được chứ?

“Nha đầu miệng thì mạnh nhưng lòng lại mềm yếu, ngươi nhìn, thân thể của ngươi cũng sẽ không nói dối, đã nhào vào trong ngực của bổn vương rồi.” Khóe miệng của Nam Cung Lưu Vân gợi lên, cười đến thực đáng giận.

Cái tên Nam Cung Lưu Vân này! Tô Lạc cắn răng, nàng cảm thấy nếu nàng vẫn ở cạnh người nam nhân này, chắc chắn sẽ bị hắn làm cho tức chết! Nói ngắn gọn lại là, tóm lại sẽ bị hắn chọc cho tức chết.

Lúc này, gương mặt quyến rũ của Nam Cung Lưu Vân bị nước xông đến mức hồng hào, hắn cười ma mị: “Lạc Lạc ngoan, ngươi tức giận cái gì chứ? Chẳng lẽ bổn vương nói sai sao?”

“Buông ta ra.” Tô Lạc cắn răng đè xuống cảm xúc kích động, hờ hững mở miệng.

“Chính ngươi nhào vào trong ngực ta, không bỏ được.” Nam Cung Lưu Vân nâng cằm, nghiêm trang nói. Hắn không những không bỏ, ngược lại càng ôm càng chặt.

Tô Lạc lấy một con dao lạnh lẽo từ trong không gian ra, chỉa vào da thịt như bạch ngọc của hắn, lạnh lùng cười: “Đừng động tay động chân, hửm?”

“Vậy bổn vương dùng tài hùng biện có được không?” Nam Cung Lưu Vân nháy đôi mắt đẹp vô tội của hắn, trưng cầu sự đồng ý của nàng.

Một người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã đòi đánh cuộc người thắng làm vua kẻ thua ấm giường với nàng, cái gọi là hùng biện của hắn chắc chắn không giống với ý tứ trên mặt chữ.

Sắc mặt Tô Lạc trầm xuống, âm trầm nói: “Đừng nghĩ là ta không dám động thủ. Nếu bổn cô nương có thể đánh ngươi hộc máu cũng sẽ dám đâm một dao này!”

Ai biết Nam Cung Lưu Vân lại cười, cười đến mị hoặc chúng sinh như vậy. Nụ cười kia làm cả người hắn đều trở nên quyến rũ, đẹp đến mức làm người ta không thể dời nổi ánh mắt.

Nam Cung Lưu Vân hoàn toàn không thèm để ý đến con dao đang chỉa vào ngực hắn, hắn vươn bàn tay mảnh khảnh, vướng mái tóc đen tuyền ẩm ướt của Tô Lạc lên, nghiêm nghị nói: “Lạc nha đầu thật đáng yêu, bổn vương càng ngày càng thích ngươi, làm sao bây giờ? Không bao giờ ta buông tay được đâu.”

Nam Cung Lưu Vân không chút nào để ý đến con dao bén nhọn đang chỉa vào ngực hắn, con dao mà chỉ cần dùng một chút lực là có thể đâm thẳng vào tim hắn.

Chỉ thấy hắn chậm rãi cúi xuống, chậm rãi tới gần Tô Lạc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi đối chóp mũi, môi đỏ đối môi đỏ.

Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nhau.

Mờ ám động lại trong không khí.