Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 143: Tấn Vương Điện Hạ (1)




Lúc này, thân thể của Nam Cung Lưu Vân đang lung lay sắp đổ, dường như muốn ngã xuống mặt đất.

Tô Lạc còn chưa phản ứng kịp đã có một thân ảnh nhanh như tia chớp chạy về phía Nam Cung Lưu Vân, tiếp được thân mình mềm mại của hắn.

“Điện hạ!” Lăng Phong gấp đến độ kêu to, đồng thời hắn tức muốn hộc máu rống Tô Lạc: “Sao ngươi lại không đỡ điện hạ?”

Trong lòng Tô Lạc xác thật có chút áy náy.

Bởi vì Nam Cung Lưu Vân ở rất gần nàng, chỉ cần nàng duỗi ra tay là có thể đỡ lấy hắn, nhưng nàng lại thất thần không có chú ý tới.

Có một loại người dù bệnh tới mức này vẫn có thể tỏa ra vẻ đẹp vô cùng duy mỹ.

Sau khi đưa Nam Cung Lưu Vân cho Tô Lạc, Lăng Phong chạy đi như bay, nhanh chóng kéo đầu vai của Lãnh dược sư mạnh mẽ lôi ông dậy, đẩy đến trước mặt Nam Cung Lưu Vân: “Mau xem cho điện hạ!”

Lãnh dược sư bị đánh ngất trên mặt đất, không đợi ông tỉnh táo lại đã bị Lăng Phong lay tỉnh, ông còn chưa có thời gian thanh tỉnh đã bị Lăng Phong xách tới đây.

Lúc này, khuôn mặt của Lãnh dược sư bầm tím, vết máu loang lổ trên trán, có thể thấy được là bị thương do đồ vật xung quanh va trúng,

Nhưng Lăng Phong không cho ông bất kì thời gian nào để thở, trực tiếp lôi ông đến trước mặt Nam Cung Lưu Vân: “Nhanh lên! Mau cần thận xem cho điện hạ!”

Lãnh dược sư bất đắc dĩ trừng hắn. Tú tài gặp nhà binh, có lý cũng nói không rõ, loại võ nhân này chỉ biết cậy mạnh nói chuyện.

Lãnh dược sư tuy rằng ngạo khí, nhưng ở trước mặt cao thủ như Lăng Phong cũng không kiêu ngạo nổi.

Huống chi, ông cũng vô cùng tò mò trên người Tấn Vương điện hạ đến tột cùng đã xảy ra chuyện kì lạ gì, tại sao toàn thân lại tràn ngập sương mù màu đen? Hơn nữa người khác khi thăng cấp đến cấp bảy cũng sẽ không phát ra dòng khí cường đại đánh nát toàn bộ vật kiến trúc thành bột phấn.

Nhưng khi Lãnh dược sư bắt mạch cho Nam Cung Lưu Vân, ánh mắt của ông lại hơi hơi nhăn lại, tựa hồ vô cùng khó hiểu.

“Bị sao thế này?” Thấy hắn rốt cuộc cũng kiểm tra xong, Lăng Phong lo lắng hỏi.

Hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lãnh dược sư, sợ bỏ qua cảm xúc nào trên mặt ông.

“Kỳ quái, thật kỳ quái.” Lãnh dược sư vuốt cằm, trên mặt đầy mê mang: “Đúng ra không phải như vậy, sao lại biến thành như vậy chứ?”

“Không phải như thế nào? Hiện tại lại biến thành cái gì?” Tô Lạc lời ít mà ý nhiều nắm lấy trọng điểm.

Lãnh dược sư nhíu mày nói: “Lựa lượng trên người Tấn Vương điện hạ vô cùng tràn đầy, dường như muốn dâng lên thoát ra, không nên suy yếu như thế mới đúng.”

Hắn còn chưa nói Tấn Vương điện hạ đã tiến vào cấp bảy, hơn nữa cấp bảy của hắn còn mạnh hơn cấp bảy của người khác rất nhiều… Thật sự là làm người không thể tưởng tượng.

“Vậy có vấn đề gì sao?” Lăng Phong hung ác trừng Lãnh dược sư.

“Tạm thời không có vấn đề, sau này thì… lão phu cũng không biết được.” Lãnh dược sư phức tạp đánh giá Nam Cung Lưu Vân, một đôi mắt lấp lánh ánh sáng, dường như rất muốn đem hắn mổ ra nghiên cứu một chút.

Nhưng tốt xấu hắn còn biết nhận rõ sự thật, biết người trước mắt không phải người khác mà là Tấn Vương điện hạ độc nhất vô nhị, cho nên hắn chỉ có thể thở dài ngăn chặn ý tưởng đang ngo ngoe rục rịch, nói cũng không dám nói.

Nếu tạm thời không có vấn đề, vậy không cần quá mức sầu lo. Tô Lạc yên lòng, ngước mắt nhìn Lăng Phong: “Phiền ngươi ra ngoài giải quyết tình hình hiện tại một chút.”