Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 134: Tìm Được Không Tốn Chút Công Sức (2)




Lúc này, Tiểu Manh Long vẫn dùng cặp mắt to kia nhìn Tô Lạc, chỉ là lúc này đây, sự thương hại trong mắt nó càng rõ ràng hơn, rõ ràng đến mức Tô Lạc xém chút nữa là đã có thể nhìn ra.

Kết quả, vừa lột ra xong.

Tô Lạc muốn quỳ!

Hôm nay sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ? Quả thực là vận rủi bám vào người!

Kết quả lần này thế mà lại kém hơn cả lần trước!

Viên thứ nhất còn có thể chấp nhận được là một viên màu vàng, viên thứ hai là một viên màu cam, viên thứ ba này… lại là màu đỏ! Một khối to đùng màu đỏ, quả thực làm nàng khóc không ra nước mắt.

Tô Lạc nghĩ, nếu nàng chọn thêm một khối, có khi nào bên trong cái gì cũng không có không?

Tô Lạc đỡ trán, buồn bực ngồi tại chỗ, vô lực nhìn bàn tay đang bị nhọ bám vào của mình.

Tiểu Manh Long mê mang nhìn chủ nhân nhà mình đang uể oải không phấn chấn. Nó nghiêng cái đầu nhỏ tự hỏi trong chốc lát, nó cảm thấy mình không giúp được gì, vì thế rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh núi nguyên thạch, tự lột đá chơi một mình.

Bộ dáng ngoan ngoãn kia giống như trẻ con đang chơi bùn vậy, nhìn thôi đã khiến lòng mềm nhũn.

Tô Lạc còn đang buồn bực, bỗng nhiên, một khối đá phản xạ ánh sáng màu xanh xuất hiện trước mắt nàng, nàng theo bản năng ngước mắt nhìn, lại nhìn thấy một viên tinh thạch màu xanh lá, hơn nữa này khối tinh thạch này còn to bằng một cái nắm tay!

Tô Lạc ngơ ngác nhìn khối tinh thạch màu xanh lá trước mặt, sau đó hướng tầm mắt lên trên, nhìn thấy hai cái móng vuốt lông xù nho nhỏ, tiếp theo chính là khuôn mặt đáng yêu ngốc ngốc của Tiểu Manh Long.

Được rồi, Tô Lạc ghen tị hận nha.

Vì sao nàng chọn cả ngày cũng không chọn được một viên tinh thạch màu xanh lá, Tiểu Manh Long vừa nhặt một viên là có ngay? Hơn nữa còn to như vậy? Thật sự làm người ta đố kỵ đó!

Nhưng mà tìm được là tốt rồi! Tô Lạc hưng phấn xoa đầu Tiểu Manh Long, tâm trạng tức khắc như qua cơn mưa trời lại sáng: “Mau, giúp chủ nhân tìm mấy viên nữa.”

Tô Lạc cảm thấy bản thân thật sự không may mắn, vì thế nàng dứt khoát không động thủ, trực tiếp cho Tiểu Manh Long chọn lựa.

Điều làm nàng vừa vui vừa hận đó chính là Tiểu Manh Long quả thực quá may mắn.

Không thể dùng từ quá may mắn được, phải nói là may mắn đến bùng cháy luôn.

Viên thứ nhất lột ra là tinh thạch màu xanh lá!

Viên thứ hai lột ra lại là tinh thạch màu xanh lá!

Viên thứ ba lột ra vẫn tiếp tục là tinh thạch màu xanh lá!

Này này này… Đây là may mắn đến mức nào vậy? Quả thực kích thích Tô Lạc lệ rơi đầy mặt, hai mắt đỏ bừng.

Bỗng nhiên, Tô Lạc hiểu ra, nàng bỗng nhiên ý thức được nàng đã bỏ lỡ cái gì!

Vừa rồi ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Mang Long rõ ràng có mang theo chút thương hại. Nó đang thương hại mình!

Điều này có nghĩa gì? Nghĩa là khi nó cầm lấy tinh thạch đã biết rõ bên trong tinh thạch có chứa cái gì, hơn nữa còn biết là màu gì luôn. Thế nên nó mới nhìn mình bằng ánh mắt vừa đồng tình vừa khó hiểu đó.

Bị thằng nhóc con này thương hại, Tô Lạc lại muốn rơi nước mắt.

Muốn chứng minh đều này có phải sự thật hay không cũng khá dễ dàng.

Tô Lạc cười tủm tỉm ôm Tiểu Manh Long đến trước núi nguyên thạch, dụ dỗ nói: “Ngoan, tìm cho chủ nhân một viên nguyên thạch màu xanh biếc, được không?”

Màu xanh biếc? Tiểu Manh long có chút khó xử nhíu cái mũi nhỏ, nhưng nó vẫn rất nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, hai cái móng vuốt nhỏ xíu dường như chứa cả lực lượng ngàn cân, đặt mấy khối nguyên thạch bên trên ra một bên, trực tiếp đào sâu xuống dưới.

Cuối cùng, nó rất chính xác lấy ra một khối tinh thạch bỏ vào tay của Tô Lạc.

“Viên đá này chính là tinh thạch màu xanh biếc?” Tô Lạc nửa tin nửa ngờ, đánh giá khối nguyên thạch này.