Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 132: Đi Mòn Giày Sắt Không Tìm Thấy (3)




“Đúng vậy, đều là những viên có biểu hiện tốt nhất nhặt từ khu vực khai thác nguyên thạch gần đây. Chỉ là, rất khó có thể cắt được tinh thạch màu xanh lá.” Lăng Phong vẫn luôn nhăn mày, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt vào đám người đang cắt đá trước mặt, ánh mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.

Nhưng giống như Lăng Phong và Lãnh dược sư đã từng nói, tinh thạch màu xanh lá vô cùng thưa thớt, trong một ngàn viên tinh thạch màu cam cũng chưa chắc có được một viên tinh thạch màu xanh lá.

Đống nguyên thạch này đều có chất lượng và biểu hiện tốt nhất, nhưng trải qua một buổi chiều cắt đá, tổng cộng chỉ có năm viên tinh thạch màu đỏ, một trăm viên tinh thạch màu cam, năm viên tinh thạch màu vàng, ngay cả cái bóng tinh thạch cấp sáu cũng không thấy.

Thấy rõ ràng thành quả sau, sắc mặt Lăng Phong vô cùng khó coi.

“Kéo tiếp một đám nguyên thạch nữa lại đây! Ta không tin một viên tinh thạch màu xanh lá cũng không tìm thấy!” Lăng Phong lớn tiếng hạ lệnh. Hắn gấp đến mức lòng bàn tay đều là mồ hôi, trong lòng hắn vô cùng lo sợ.

Tô Lạc hỏi Lãnh dược sư: “Rốt cuộc phải cần bao nhiêu viên tinh thạch màu xanh lá mới đủ?”

Ít nhất cũng phải có số lượng chính xác chứ!

Lãnh dược sư nghĩ nghĩ, nói: “Càng nhiều càng tốt, nhưng ít nhất cũng phải có năm mươi viên tinh thạch màu xanh lá.”

“Năm mươi viên?” Tô Lạc buồn bực, Lăng Phong lật tung cả tòa quận thành, đến bây giờ cũng chỉ mới có ba viên trong taymà thôi. Lãnh dược sư vừa mở miệng liền muốn năm mươi viên! Độ khó cũng quá lớn!

Lãnh dược sư lại nói: “Kỳ thật cũng không nhất định phải là tinh thạch màu xanh lá, nếu có tinh thạch màu xanh nhạt thì mười viên là đủ rồi, nếu là tinh thạch màu xanh dương, hai viên là đủ rồi. Nếu có tinh thạch màu tím, đừng nói một viên, dù chỉ có một chút mãnh vỡ thì linh lực bên trong cũng đã đủ.”

Tô Lạc hậm hực.

Tinh thạch màu xanh lá đã khó tìm như vậy, huống chi là màu xanh nhạt, màu xanh dương và màu tím vô cùng ít ỏi trên đại lục? Căn bản không có khả năng.

Nhìn Lăng Phong tự mình chạy đi cắt thạch, Tô Lạc bỗng nhiên có ý tưởng mới.

Nàng sao lại quên mất chứ? Trong không gian của nàng có mấy chục viên nguyên thạch đen tuyền mà! Lúc trước ở huyệt động của Tử Hỏa lão nhân, nàng thiếu chút nữa vứt chúng đi, sau lại bởi vì chúng nó có thể mở rộng không gian, nàng mới nhặt hết vào.

Tô Lạc tìm một nơi yên lặng, nghĩ một chút, linh hồn tiến vào không gian.

Bên trong không gian vẫn hơi chật như cũ, nhưng giữa một đống chật chội này, Tô Lạc nhìn thấy gì?

Nàng nhìn thấy linh sủng khế ước của mình, bé Tiểu Manh Manh vốn có bản thể là rồng lại bị cha nó biến thành bé cún, vô cùng nhân tính hóa ôm chân ngồi trước một đống tinh thạch cao như núi, mà giờ phút này, tay nó còn đang cầm một viên tinh thạch, nó…

Tô Lạc cho rằng mình hoa mắt, xoa xoa mắt, cảnh tượng trước mắt vẫn như cũ không thay đổi.

Tiểu linh sủng đáng yêu vô cùng tận kia của nàng lại dùng cái móng vuốt nho nhỏ của nó lột nguyên thạch như lột chuối!

Đúng vậy, dù là cao thủ như Lăng Phong thì hắn cũng chỉ có thể dùng máy cắt chuyên dụng để cắt nguyên thạch, bởi vì nguyên thạch vô cùng cứng, dù có là cao thủ cũng khó có thể phá hủy nó.

Nhưng Tiểu Manh Manh đáng yêu lại giống như đang lột chuối, lột quýt vậy, bẻ ra từng mảnh từng mảnh, sau đó bỏ tinh thạch vừa mới lột ra vào trong miệng, cắn rốp rốp vô cùng ngon lành!

Từ từ!

Nàng nhìn thấy gì?

Tô Lạc chỉ thấy ánh sáng màu xanh hiện lên, loại ánh sáng màu xanh quen thuộc này nàng vừa mới gặp trước đây không lâu.

Đây nhất định không phải là sự thật!

Lăng Phong như điên như khùng lục tung cả tòa thành để tìm tinh thạch màu xanh lá, tiểu linh sủng nhà mình lại xem tinh thạch như đồ ăn mà nhai rôm rốp!

Nó tiện tay lột ra một viên tinh thạch cấp sáu?

Tô Lạc lập tức cảm thấy rơi lệ đầy mặt. Cái thứ gọi là vận may này thật con mẹ nó quan trọng! Đây là nhân phẩm đó!

Tô Lạc xông tới, xách tiểu linh sủng lên, cười thật gian xảo nham hiểm: “Ăn cướp đây! Muốn giữ mệnh thì mau nhổ vật trong miệng ra.”

Đôi mắt to đầy nước của Tiểu Manh Long đáng thương cực kỳ nhìn Tô Lạc, hai cái móng vuốt liều mạng che cái miệng nhỏ, kiểu gì cũng không muốn nhả ra.