Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 131: Đi Mòn Giày Sắt Không Tìm Thấy (2)




“Quả thật rất khó.” Lãnh dược sư nhíu mày.

Tô Lạc hoàn toàn như đang lọt vào trong sương mù, nàng yên lặng đi đến một bên hỏi Từ quản gia: “Tinh thạch cấp sáu là cái gì?”

Lại có người không biết tinh thạch cấp sáu là gì hả? Từ quản gia kinh ngạc nhìn Tô Lạc.

“Sao vậy? Không biết thì kì lắm sao?”

Từ quản gia đầu tiên là gật đầu, sau lại lắc đầu, tiện đà khụ một tiếng nói với Tô Lạc: “Mọi người đều biết có hai loại phương thức có thể giúp tăng tu vi nhanh chóng, một loại là dốc lòng tu luyện, một loại khác là hấp thụ tinh thạch để tu luyện. Mà cách thứ nhất thường được những người thường không có tinh thạch sử dụng, thế nên phải dựa vào sức mình tự tu luyện, có thể thấy được đối với tu luyện giả mà nói, tinh thạch vô cùng quan trọng.”

Có chuyện này nữa sao? Tô Lạc nhíu mày không nói.

Cũng khó trách, trước kia nàng là phế vật trong truyền thuyết, đương nhiên sẽ không biết gì về con đường tu luyện.

Từ quản gia lại nói: “Tinh thạch căn cứ theo phẩm chất chia làm bảy loại, giống như thiên phú linh lực vậy, chia làm bảy màu là đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh biếc, xanh dương, tím. Nhưng số lượng tinh thạch trên đại lục lại rất ít, hơn nữa đại đa số đều là ba loại đỏ, cam, vàng, số lượng tinh thạch cấp sáu rất ít, ba màu xanh biếc, xanh dương và tím càng là ít ỏi vô cùng.”

Cho nên, muốn tìm được số lượng lớn tinh thạch cấp sáu là chuyện vô cùng khó khăn hả?

“Với thực lực của hoàng tộc, trong kho đại nội hẳn là có, nhưng nơi này cách đế đô cực xa, dù có cưỡi Long Lân Mã chạy đi cũng không kịp.” Từ quản gia gấp đến độ xoay vòng vòng trong phòng.

Tô Lạc cũng rất sốt ruột.

Cái thứ gọi là tinh thạch này rốt cuộc là cái gì chứ! Đừng nói là kêu nàng tìm, ngay cả gặp nàng cũng chưa từng gặp qua!

Lăng Phong đột nhiên đứng lên, trực tiếp chạy ra bên ngoài, chỉ để lại một tiếng: “Ta đi tìm!”

Lăng Phong cầm lệnh bài của Tấn Vương đến phòng giữ đồ trong thành, lục tung toàn bộ kho, dường như muốn đắc tội cả Quận Thủ đại nhân mới có thể tìm được ba viên tinh thạch cấp sáu.

Tinh thạch ba màu đỏ, vàng, cam thật ra có không ít, nhưng những thứ có thể xem là tu luyện chí bảo đối vời người thường này lại không có tác dụng gì vời cao thủ cấp sáu như Nam Cung Lưu Vân.

Sau đó, Lăng Phong lại chạy đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, tuyên bố nhiệm vụ thu mua tinh thạch cấp sáu.

Một viên tinh thạch cấp sáu đổi được mười vạn đồng vàng!

Tỉ lệ đổi này có thể xem là cực cao, cho nên toàn bộ thành đều náo nhiệt, vô số người bắt đầu truyền lại tin tức.

Cuối cùng, Lăng Phong kéo một xe đầy đá trở về trang viên.

Khi Tô Lạc ra tới, vừa lúc nhìn thấy Lăng Phong đang nâng một cái sọt chứa đá nặng đến ngàn cân, vội vàng tiến vào.

“Mau, mỗi người một sọt nguyên thạch, nếu có người cắt ra tinh thạch cấp sáu, khen thưởng vạn lượng đồng vàng!” Lăng Phong vô cùng hào khí nói.

Ra lệnh một tiếng, tức khắc toàn bộ trang viên đều sôi trào.

Người không vì tiền trời tru đất diệt.

Huống chi, “tiền” này còn rất danh chính ngôn thuận.

“Cục đá đó là gì vậy?” Tầm mắt Tô Lạc rơi vào những cục đá trong sọt, không khỏi có chút ngây người. Sao nàng lại cảm thấy mấy cục đá này quen như vậy? Hình như đã từng gặp ở chỗ nào…

“Những cục đá này chính là nguyên thạch tinh thạch.” Lăng Phong nhẹ giọng giải thích nói: “Nguyên thạch vô cùng kỳ lạ, dù võ giả có cường đại tới mức nào cũng không thể nhìn thấu được bên trong có cái gì. Bên trong những nguyên thạch này sẽ có tinh thạch, có tinh thạch màu đỏ, có tinh thạch màu vàng, có tinh thạch màu cam, cũng có thể có tinh thạch màu xanh biếc, ai cũng không biết sau khi cắt ra sẽ là màu gì.”

Tô Lạc gắt gao nhìn chằm chằm những cục đá đen đó, trong đầu bỗng nhiên hiện lênánh sáng: “Những cục đá này đều là nguyên thạch tinh thạch?”