Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1163: Tu la luyện ngục (1)




“Không!” Lạc Hạo Thần gấp đến độ rống to!

Nghĩ đến thân thể dập nát của Lạc Điệp Y, Lạc Hạo Thần liền khóc rống lên.

Nhưng mà, điều hắn không nghĩ tới chính là ông chú người sắt này căn bản không có chút cảm tình nào của nhân loại, hắn chỉ là một con rối chiến đấu. Vậy nên, đối mặt với một Lạc Hạo Thần hoảng sợ chỉ là sự thờ ơ. 

Hắn giơ tay cao lên, đột nhiên dùng chút sức lực, ném mạnh Lạc Hạo Thần ra phía trước!

Cũng không biết là hắn cố ý hay vô tình, thân hình Lạc Hạo Thần đập mạnh vào bức tường sắt, lập tức bị đâm thành thịt nát.

Lực lượng mạnh vô cùng. 

Bắc Thần Ảnh hít sâu một hơi.

Hắn có chút cứng đờ mà nhìn chằm chằm ông chú người sắt kia, ánh mắt ngơ ngác nhìn: “Coi bộ khó xơi rồi…”

Hắn phát hiện, cho dù là một chọi một, hắn cũng hoàn toàn không có nắm chắc thắng lợi. 

Nếu trong lòng Bắc Thần Ảnh có chút kiêng kị, thì sắc mặt đen sì của Tư Đồ Minh hiện tại có thể dùng đít nồi để hình dung.

Tám cửa trước đó tuy rằng có hung hiểm, tuy rằng cũng có thương tích nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Cửa thứ chín này lại vô cùng khó khăn hung hiểm. Huynh muội Lạc gia thực lực không tệ, nhưng lại liên tiếp ngã xuống. 

Điều này khiến cho một Tư Đồ Minh luôn tự tin như hắn cũng có chút khiếp đảm.

“Nhị sư huynh… Muội sợ.” Lý Dao Dao kéo kéo cánh tay của Tư Đồ Minh, khuôn mặt nhỏ tinh xảo chỉ to bằng bàn tay, đôi mắt chực khóc ngước nhìn Tư Đồ Minh.

“Ngoan nào, Dao Dao không phải sợ, đã có Nhị sư huynh ở đây.” Tư Đồ Minh đau lòng mà xoa đầu nàng. 

Dao Dao của hắn vốn là tiểu công chúa được sủng ái nhất Dao Trì cung, nào đã từng phải chịu khổ như vậy? Nha đầu này chưa từng yếu đuối như hiện tại mà dựa dẫm vào hắn như vậy.

Nghĩ vậy, Tư Đồ Minh anh dũng bừng bừng, phấn chấn hơn bao giờ hết, nghiêm mặt dặn dò: “Dao Dao, sau khi lên đài, muội chỉ cần thi triển khinh công chạy trốn, hai ông chú người sắt kia cứ giao cho Nhị sư huynh.”

Lý Dao Dao chớp đôi mắt chứa đầy lo lắng: “Nhị sư huynh, Dao Dao lo lắng cho huynh.” 

Tư Đồ Minh giãn mặt ra cười, cười đến ngây ngốc. Từ lúc chào đời đến nay, trong lòng hắn chưa bao giờ cảm thấy ngọt ngào như vậy. Hắn cảm thấy nửa đời trước hắn đều đã sống không uổng phí.

Vì Dao Dao của hắn, hắn hoàn toàn có thể trả bất cứ giá nào!

“Dao Dao, chỉ cần muội có thể vui vui vẻ vẻ mà sống, Nhị sư huynh cho dù có chết, ta cũng cam tâm tình nguyện!” Tư Đồ Minh trịnh trọng hạ quyết tâm. 

Nói xong, Tư Đồ Minh kéo Lý Dao Dao, dứt khoát bay vút lên đài chiến đấu.

Trên đài hiện đang có hai ông chú người sắt đứng sừng sững.

“Thỉnh.” Tư Đồ Minh che chở cho Lý Dao Dao đứng phía sau, vén vạt áo lên nhét vào đai lưng, sau đó đối mặt hai ông chú người sắt kia, làm một tư thế mời xuất chiêu. 

Hai ông chú người sắt kia căn bản không hiểu ý hắn.

Đúng lúc này, phía dưới truyền đến âm thanh ầm ầm.

Lý Dao Dao vừa quay đầu liền nhìn thấy có thêm hai ông chú người sắt nữa đi tới. Hơn nữa, hai ông chú này nhìn còn to lớn, khổng lồ hơn.. 

Trong lòng Lý Dao Dao cả kinh, một loại dự cảm chẳng lành nổi lên trong lòng: “Nhị sư huynh, huynh mau nhìn kìa!”

Tư Đồ Minh hoàn hồn, nhìn hai ông chú người sắt nghiêm túc bước lên đài.

Mỗi một bước đi của họ để lại trên đất một dấu chân thật sâu, đồng thời cũng phát ra những tiếng rầm rầm ầm ầm. Có thể thấy lực đạo mạnh cỡ nào, lớn cỡ nào. 

Trong lòng Tư Đồ Minh kinh hãi: “Đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Rõ đàng đang là hai đấu hai, tại sao đối phương lại trở thành bốn người?

Không chỉ có bọn Tư Đồ Minh khó hiểu, Bắc Thần Ảnh cũng hoàn toàn mê mang: “Chuyện này... sao lại như thế này?” 

Trong lòng Tô Lạc có nghĩ đến một chút, nhưng không xác định.

Nam Cung Lưu Vân đồng tình liếc mắt nhìn Bắc Thần Ảnh, nhàn nhạt nói ra bốn chữ: “Tu La luyện ngục.”