Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1140: Lăng Mộ Ngầm (8)




Nàng lại tiếp tục nói: “Trừng ảnh kiếm dài mười bảy tấc chín phân, chuôi kiếm được làm từ bạch ngọc trên núi tuyết, thân kiếm có khắc hình phượng hoàng phức tạp… Hai thanh kiếm này…”

Hai thanh kiếm này tuy rằng nhìn qua rất cổ xưa, hơn nữa đặc thù của nó lại giống y như lời Lý Dao Dao nói.

“Khẳng định là xích tiêu trừng ảnh.” Thanh âm Nam Cung Lưu Vân rất nhẹ, nhưng nếu hắn đã nói ra, thì chắc chắn tới mười phần. 

Được Nam Cung Lưu Vân khẳng định một câu, Lý Dao Dao càng thêm đắc ý, nàng hừ lạnh một tiếng với Tô Lạc: “Điển cố đơn giản như vậy mà ngươi cũng không biết, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?” Có tư cách gì đứng ở bên cạnh Tam sư huynh?

Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân như trăng lạnh, trừng Lý Dao Dao, liếc mắt một cái.

Lý Dao Dao mặc dù im miệng, nhưng vẫn không phục lắm. 

Thần sắc Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt, ngữ khí lạnh lùng: “Nếu mọi người cùng nhau đến đây, thì xích tiêu kiếm và trừng ảnh kiếm mọi người đều có phần.”

Bị ánh mắt hắn liếc qua, trong lòng Lạc Hạo Thần rùng mình, nhưng mà vẫn vội vàng nở một nụ cười: “Tấn Vương điện hạ nói phải.”

Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lạnh băng, dường như không nghe thấy lời khen tặng của hắn, lại nhàn nhạt nói: “Nhưng mà kiếm chỉ có hai thanh, cho nên mọi người hãy dựa vào bản lĩnh của mình. Ai rút được hai thanh kiếm này ra, thì cứ cầm lấy.” 

Nói xong, hai tay hắn khoanh trước ngực, nhàn nhạt mà dựa vào một cây cột, đôi mắt đảo qua mọi người.

Thần sắc mọi người khác nhau.

Lạc Hạo Thần kinh hỉ mà nhìn chằm chằm thanh kiếm xích tiêu ảm đạm, không có chút ánh sáng nào. 

Xích tiêu kiếm rơi vào tay hắn, thì ai có thể địch lại hắn? Thanh kiếm này có lực hấp dẫn lớn hơn bất cứ bảo vật nào, đối với Lạc Hạo Thần. Hơn nữa, xích tiêu kiếm nhận chủ còn phải xét đến duyên phận, chưa chắc chỉ cần dựa vào bản lĩnh đâu.

“Được, ta tán thành!” Lạc Hạo Thần chấp nhận đầu tiên.

Lạc Điệp Y đã bị trừng ảnh kiếm thu hút hết toàn bộ lực chú ý. Thấy ca ca chấp nhận, nàng cũng vọi vàng gật đầu lia lịa. 

Các đội ở đây, không ai có thể phủ nhận, tất cả bọn họ cộng lại còn không bằng một cửa của Nam Cung Lưu Vân. Nếu Nam Cung Lưu Vân ngang ngược, vô lý mà chiếm hai thanh kiếm làm của riêng, thì mọi ngươi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Hiện tại, nếu hắn đã cho mọi người một cơ hội công bằng như vậy, thì ai còn không biết nắm lấy, chính là đồ ngốc.

Tư Đồ Minh và Lý Dao Dao cũng chấp nhận. 

Tô Lạc tự động lui về phía sau một bước, đứng bên cạnh Nam Cung Lưu Vân, nhàn nhạt cười: “Hiện tại ai có hứng thú, thì chạy tới nhanh đi, dòng khí màu đen đã càng ngày càng nhiều rồi.”

Ngoại trừ khu vực tám mét vuông nhỏ bé của bọn họ, toàn bộ điện lớn đã bị dòng khí màu đen bao phủ. Xung quanh thoạt nhìn đen nhánh như mực, giống như đêm tối.

“Dù sao dòng khí màu đen không thể vào được khu vực này của chúng ta, ngươi bận tâm làm gì?” Lý Dao Dao trừng mắt, liếc Tô Lạc một cái. 

Nhưng mà, lời nói của Lý Dao Dao rất nhanh, bị phản lại.

“A, dòng khí màu đen đó lại…” Lạc Điệp Y kinh ngạc mà che miệng lại, đôi mắt trợn tròn thật to.

Dòng khí màu đen đó vốn dĩ như sương khói tràn ngập, nhưng mà hiện tại, chúng nó lại tập trung lại, ngưng tụ thành từng sợi dây thừng… Hơn nữa, còn đang không ngừng mà to ra. 

Sắc mặt Tô Lạc hơi thay đổi: “Cái này là muốn ngưng tụ thành cây cột…”

Mặc dù những sợi dây thừng khói này không thể xuyên qua được, nhưng mà nếu ngưng tụ thành cây cột, thì chỗ an toàn không bị xâm chiếm của bọn họ sớm hay muộn cũng bị đánh vỡ! Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ bỏ mạng vì dòng khí màu đen kia.

“Rút kiếm.” Thần sắc Nam Cung Lưu Vân lạnh nhạt, thanh âm trầm ổn như ngọn núi nguy nga, khiến lòng nôn nóng của mọi người nhanh chóng bình tĩnh trở lại. 

“Nhị sư huynh…” Lý Dao Dao đẩy đẩy Tư Đồ Minh. Nàng muốn cầm trừng ảnh kiếm.

Tư Đồ Minh còn chưa phản ứng lại, thì Lạc Hạo Thần đã đi trước một bước: “Ta tới trước!”