Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 112: Nụ Hôn Đau Khổ (2)




Bọn họ có quan hệ như thế nào? Hắn dựa vào đâu mà có thể muốn làm gì thì làm với nàng như vậy? Trong lòng Tô Lạc rất tức giận, nàng giẫm một phát thật mạnh vào mu bàn chân hắn.

Nam Cung Lưu Vân rên lên một tiếng đau đớn, nhưng cánh tay của hắn lại càng mạnh mẽ hơn, làn môi ướt át vẫn kẹp chặt, say sưa hôn nàng.

Tô Lạc nổi giận, phản kháng bằng cách cắn hắn!

Một vệt máu đỏ tươi từ trên môi hắn chảy xuống.

Đôi môi mỏng gợi cảm dính máu tươi lại đặt xuống bờ môi nàng.

Nàng nếm ra được sự nóng bỏng và thâm tình không thể diễn tả bằng lời trong vệt máu tươi của hắn.

Hai người hơi tách ra.

Đôi mắt phượng sâu thẳm nheo lại đầy nguy hiểm, hắn nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng nghiêm khắc trợn to mắt, không hề yếu thế tiến lên đón nhận sự lạnh lùng tàn khốc trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, hai bên trầm mặc không nói gì.

Đột nhiên, hắn giống như một con diều hâu từ trên không trung đáp xuống, cường thế mà bá đạo ghì chặt lấy gáy nàng, cánh tay thon dài còn lại nâng hàm dưới của nàng lên.

Cúi người, hung hăng hôn lên môi nàng!

Hắn đưa đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào trong miệng nàng, điên cuồng tàn sát bừa bãi, khiến máu lan ra pha trộn trong miệng của hai người.

Mùi máu tanh ngai ngái tàn sát khuôn miệng Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân dường như muốn dùng máu tươi để chứng minh sự tồn tại của bản thân, lại tựa hồ như để tuyên thệ và đánh dấu chủ quyền.

Động tác của hắn lông bông bá đạo, quyết liệt và say sưa hôn nàng.

Khi đôi môi được phóng thích, Tô Lạc bị thiếu dưỡng khí đến cực điểm nên thở hổn hển, hai má nàng ửng đỏ, chỉ cảm thấy nhiệt độ bầu không khí đang hít thở nóng hầm hập, nóng rực khác thường.

Bàn tay tinh tế của Nam Cung Lưu Vân nâng phần cằm trắng như ngọc của Tô Lạc lên, đôi mắt sâu thẳm mơ mơ màng màng kèm theo một tia âm u: “Lạc nha đầu, đừng cố gắng rời khỏi bổn vương nữa, ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.”

Khóe miệng Tô Lạc hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Rời khỏi? Xin hỏi Tấn Vương điện hạ, chúng ta đã ở bên nhau lúc nào vậy?”

Đôi mắt sâu thẳm của nàng quật cường mà dứt khoát, dường như nụ hôn say đắm của hai người vừa nãy chưa từng xảy ra.

Nàng vẫn mạnh mẽ chống lại hắn, hơn nữa lại còn không thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ, điểm này khiến Nam Cung Lưu Vân đặc biệt phát cáu!

Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân khó đoán, đôi mắt hùng hổ dọa người, tựa hồ như muốn nuốt trọn lấy nàng. Hắn dùng lực nắm chặt tay nàng, thần sắc của Tô Lạc hơi biến đổi.

Đau!

“Ngươi bị thương rồi?” Đôi mắt như hàn băng của Nam Cung Lưu Vân lóe lên một tia đau xót, hắn vội vàng buông lỏng Tô Lạc.

Lúc này, Nam Cung Lưu Vân mới chú ý, hai tay của Tô Lạc đã bị siết rất chặt, để lại vài vết máu, sâu đến nỗi như khảm vào trong thịt, trên mặt và trên người nàng cũng có một loạt vết xước.

Những vết thương này đủ để chứng minh, trong một ngày một đêm này, Tô Lạc đã phải sống rất chật vật.

“Là ai?” Đôi mắt băng giá của Nam Cung Lưu Vân tàn khốc, trong mắt hiện lên lửa giận đùng đùng.

Những viết thương này là do người tạo ra, chứ không phải do ma thú gây nên! Vẻ giận dữ trên mặt hắn ngày càng nặng hơn, tản ra sát khí nồng nặc, cả người lập tức trở nên thô bạo khát máu, tựa như Tu La máu lạnh liễm diễm trong đêm tối.

Hắn tức giận như vậy, thật sự là đang quan tâm đến nàng sao? Trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Lạc là thủy quang xinh đẹp, linh hoạt chuyển động.

Có muốn đánh cuộc không?

“Là...” Tô Lạc đang định nói ra chân tướng, nhưng lại nhìn thấy Dao Trì tiên tử lặng im không một tiếng động xuất hiện ở phía sau Nam Cung Lưu Vân.

Nàng ta vẫn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành như trước.

Toàn thân áo tơ quần trắng, thánh khiết như tuyết, váy áo tung bay. Nàng ta yêu kiều đứng đó, đôi mắt như làn sương mờ mông lung, trong suốt an nhiên ngắm nhìn dung nhan tuyệt đẹp, trắng trong thanh khiết của Tô Lạc, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười nhạt.