Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1108: Cửa thứ sáu - thử triều (3)




Mọi người vừa mới định thần lại đã thấy.

Con vật nhỏ này lại là một con chuột!

Sa mạc mà lại có con chuột? Mọi người nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra. 

Nhưng mà, trọng điểm hiện tại không phải là sa mạc có chuột hay không, mà là, đàn chuột này đang không muốn sống mà công kích bọn họ!

Con chuột vừa rồi có tác dụng như tín hiệu.

Khi nó bị Lý Dao Dao dùng một kiếm chém thành hai nửa rồi, tức khắc, vô số con chuột lao đầu ra từ bên dưới cồn cát. 

Trong lúc nhất thời, trên mặt đất chỉ còn vô số con chuột đang ngo ngoe.

Tập trung nhìn lại, chỉ thấy một vùng đen thui, cồn cát vốn vàng tươi hiện giờ lại như một mảnh đầm lầy đen đúa, đập vào mắt tất cả đều là mấy con chuột đen thui!

“A…!” 

Đối mặt với cảnh tượng sởn tóc gáy này, mấy vị cô nương ở đây tức khắc hét chói tai.

Nhưng mà, cũng không phải không có người bảo trì bình tĩnh.

Sắc mặt của Tô Lạc và Tử Nghiên lúc này tuy rằng không tốt, tuy rằng cảm giác được da đầu tê dại, nhưng vẫn còn có thể duy trì trấn định. 

Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc đặt lên một thân cây khô héo, dùng vòng bảo hộ bao phủ cả người nàng, nhìn nàng an toàn rồi thì xoay người, lạnh lùng nói: “Còn chưa động thủ?”

Ở thời điểm nào cũng được, đại sự lớn nhất trong lòng hắn vẫn là bảo vệ sự an toàn của Tô Lạc.

Nếu vì vậy mà tạo thành thương vong cho người khác… Ngượng ngùng, có quan hệ gì với hắn chứ? 

Nam Cung Lưu Vân ra lệnh một tiếng, hiện trường tức khắc biến thành cảnh chém giết.

Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên đưa lưng về nhau.

Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y song song đánh ra ngoài. 

Tư Đồ Minh bảo vệ Lý Dao Dao ở sau người.

Bốn phương tám hướng đều là vô số con chuột đen thui. Hơn nữa những con chuột này còn không phải là chuột bình thường mà chính là ma thú chuột.

Con nào con nấy đều to hơn chuột bình thường từ ba đến năm lầ, bộ mặt dữ tợn, lại còn có răng nanh thật dài, tốc độ nhanh như tia chớp. 

Lạc Điệp Y và Lý Dao Dao vốn có thực lực không tồi, nhưng khi phải đối mặt với cơn sóng chuột này, lại chỉ có thể phát huy một nửa thực lực, thậm chí có khi còn không bằng.

Mới không bao lâu, đã có mấy con chuột nhảy lên người Lý Dao Dao.

“A!” Lý Dao Dao thét chói tai liên tục. 

Lạc Điệp Y tốt xấu còn có linh đan diệu dược của gia tộc đập ra thực lực cho nàng, nếu phải nói, thực lực của Lý Dao Dao giữa đám người này là yếu nhất.

Mấy con ma thú chuột này cũng rất thích bắt nạt kẻ yếu, từng con từng con đều bay thẳng đến chỗ Lý Dao Dao.

Tư Đồ Minh xoay người, toàn lực bảo vệ Lý Dao Dao, nhưng mà chân của hắn lại bị ma thú chuột cắn bị thương. 

“Làm sao bây giờ? Sắp không kiên trì được!” Lạc Hạo Thần lớn tiếng kinh hô.

Mỗi một con ma thú chuột này đều hung ác vô cùng, tốc độ lại nhanh kinh người, thật sự làm người ứng phó mệt mỏi.

Lúc này, quanh thân mỗi người đều có ít nhất mấy trăm con ma thú chuột 

Bọn họ hoặc bị cào trúng, hoặc bị gặm cắn, vết thương chồng chất, vết máu loang lổ.

Xem ra, trận sóng ma thú chuột này mang đến cho bọn họ áp lực không gì sánh được.

So sánh với bọn họ, Tô Lạc lại thanh thản an tĩnh hơn nhiều. 

Tô Lạc không cần phải nói điều gì, ngay từ đầu đã bị Nam Cung Lưu Vân bỏ vào trong vòng bảo hộ, còn ôm nàng lên cây, quả thực như đi vào phòng cách ly, không có bất kì nguy hiểm gì.

Mà Nam Cung Lưu Vân cũng không hề ra tay.

Hắn lẳng lặng bảo hộ ở bên người Tô Lạc, khoanh tay trước ngực, dựa nghiêng trên thân cây khô khốc, đôi mắt như đang suy tư điều gì. 

“Đi!” Nam Cung Lưu Vân vung tay lên, Tiểu Thần Long và Tiểu Linh Hồ tức khắc như lấy ra khỏi lồng hấp, hưng phấn liên tục chen chúc mà đi!

Thì ra hai con linh sủng này ngay từ đầu đã bị Nam Cung giữ chặt, tới bây giờ mới thả bọn chúng ra.

Ngoại trừ hai còn linh sủng này thì còn một bé linh sủng khác của Tô Lạc nữa - Tụ Linh Thụ.