Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 109: Sống Còn (2)




“Tam sư huynh…” Dao Trì tiên tử uyển chuyển nhẹ nhàng, giống Lăng Ba tiên tử bay tới bên người Nam Cung Lưu Vân.

Nàng đứng dịu dàng, trên dung nhan thuần tịnh tuyệt mỹ ngưng đọng một sự lo lắng, mắt đẹp hơi nước mông lung, yêu thương yên lặng nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân môi đỏ nhẹ nhàng gợi lên, sáng ngời thâm thúy, thần thái giống thái dương: “Đã tìm được rồi, huynh đi đưa nàng ấy trở về đây!”

Hai bàn tay của Dao Trì tiên tử giấy trong tay áo đã cuộn thành nấm đấm, nụ cười hoàn mỹ trên gương mặt cơ hồ khó mà giữ vững được nữa.

Hắn tình nguyện thương tổn chính mình, phải mạnh mẽ thu công cũng muốn đi tìm nàng! Hắn chấp nhận làm cho hộ vệ đi theo hắn mười mấy năm bị thương, cũng phải đi tìm nàng!

“Tam sư huynh, Tô cô nương nếu là biết ngươi đang gặp tình trạng như hiện tại, tất nhiên sẽ không trách huynh, vẫn nên lưu lại dưỡng thương…”

Nhưng mà, Dao Trì tiên tử còn chưa dứt lời, Nam Cung một tay đẩy nàng ra, lảo đảo đi nhanh rời khỏi, chỉ để lại năm từ nhạt nhẽo: “Chờ chúng ta trở về.”

Chờ chúng ta trở về, mà không phải chờ huynh trở lại…

Ở phía sau hắn, hai cánh tay Dao Trì tiên tử nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh, gương mặt vốn tuyệt mỹ vô song trở nên dữ tợn mà vặn vẹo, đáy mắt lóe tia ác độc điên cuồng!

Tiểu tiện nhân vì cái gì còn chưa có chết! Còn bị Hổ Lang quân đoàn tìm được rồi!

Dao Trì tiên tử người vốn không dính khói lửa phàm tục, hiện tại lại hung hăng ra một chưởng về phía ngàn năm cổ thụ bên cạnh, cổ thụ tức khắc hóa thành bột phấn!

Cầm Ninh rốt cuộc là làm trò gì! Thứ phế vật không có chút linh lực cũng giết không được! Thật là phế vật! Tất cả đều là phế vật!

Không được! Tuyệt đối không thể để tam sư huynh tìm được nàng trước một bước!

Đáy mắt Dao Trì tiên tử hiện lên một tia ác độc, tay áo nàng cử động, đi theo đường vòng đã dự định.

Lại nói tới Nam Cung Lưu Vân.

Trong nháy mắt nữa thôi hắn đã sắp có thể gặp lại Tô Lạc, cơ hồ như đã chuyển biến từ thiên đường đến địa ngục.

Lạc nha đầu là thật sự không có việc gì, nguyên vẹn mà đứng ở chỗ đó. Hắn đầu tiên là mừng như điên, nhưng cơ hồ đồng thời, hắn lại ngay lập tức thấy mình như đã lại ở địa ngục!

Bởi vì cách đến rất xa, hắn thấy được những mũi tên mạnh mẽ cứ ào ào phóng tới điên cuồng, không thể chặn lại, trái tim của hắn muốn vọt tới chỗ Tô Lạc ngay lập tức!

Mũi tên cứ thế rào rạt bay tới, chuẩn xác vô cùng, không thể ngăn cản!

Thực lực của kẻ bắn tên chắc hẳn cũng phải linh lực cấp năm!

Trong nháy mắt, yết hầu của Nam Cung Lưu Vân tựa hồ muốn nhảy ra.

Hai mắt hắn hiện tại đã đỏ lên không khác gì bàn ủi, hai sườn huyệt Thái Dương kịch liệt nhảy lên, sắc mặt khói mù cơ hồ như muốn ăn thịt người bên cạnh.

Chỉ là hắn cách khá xa, căn bản nước xa không cứu được lửa gần!

May mắn thay, cuối cùng ơ thời điểm khẩn cấp có sát thủ áo đen nhìn đến, không chút do dự, dứt khoát che chắn ở trước mặt Tô Lạc!

Nam Cung Lưu Vân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại chợt có cảm giác trong mũi tên bay tới kia chứa đựng sức mạnh vô cùng tận.

Hắn có loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, mũi tên đã xuyên qua thân thể của sát thủ áo đen kia, thế như chẻ tre, lại tiếp tục nhằm hướng trái tim của Tô Lạc mà đâm tới, càng quỷ dị chính là, tốc độ cùng lực đạo cơ hồ không thấy yếu bớt.

Nam Cung Lưu Vân toàn bộ cơ bắp đều trở nên căng cứng, âm trầm mà đáng sợ!

Tô Lạc bị người áo đen che mất tầm mắt, sau lại do cự ly gần, cho nên không phát hiện, dù phát hiện thì cũng đã trốn tránh không kịp.

Mũi tên vẽ ra bén nhọn phá tiếng gió, nhắm trái tim Tô Lạc hung hăng đâm tới.

Nhưng mà, khi cách trái tim Tô Lạc chỉ còn đúng ba tấc, bỗng nhiên, tình thế phát sinh ai cũng không thể đoán được!

Ngay khoảnh khắc lòng của tất cả mọi người đã chùng xuống vì bi kịch của Tô Lạc…

Sự tình đã xảy ra biến chuyển lớn!