Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1071: Bạch Ngọc Kiều (13)




Mà sắc mặt của Tô Lạc đang trong hoàn cảnh nguy hiểm thì lại nhẹ nhàng nhàn nhã, không thấy kinh hoảng chút nào.

Đúng lúc này, ấn ký phức tạp trong tay Nam Cung Lưu Vân đã kết xong.

Bỗng nhiên, trên bầu trời xuất hiện một tia chớp rồng rắn. 

Ngay sau đó, vô số tia chớp rào rạt xuất hiện, toàn bộ đánh xuống người của đối thủ.

Nam Cung Lưu Vân lúc đầu tiêu sái như nước, không thèm để ý tới những con báo săn lưng sắt đó.

Nhưng hiện tại, hắn rốt cuộc biết được mục đích của ải này. 

Lôi điện đánh xuống, chỉ nghe thấy một loạt âm thanh bùm bùm vang lên.

Thanh âm liên tục không dứt!

Những con báo săn lưng sắt mạnh mẽ, tức khắc bị lôi điện rồng rắn quấn quanh toàn thân. 

Thân hình màu đỏ tím cường tráng kia bị bao phủ toàn bộ trong tia chớp rồng rắn.

Từng con báo săn lưng sắt giống như một cây thông treo đèn neon, lập lèo không ngừng.

Tô Lạc quả thực xem đến đã cả mắt. 

Đờ mờ tình huống này cũng có thể xảy ra sao?

Nam Cung Lưu Vân cũng quá trâu bò mà.

Cứ như vậy từ giữa không trung, gọi mưa thật lớn, lại còn tạo ra tia chớp đánh xuống. Sau đó, hắn sẽ lập tức đánh bại đám báo săn lưng sát cấp chín này sao? 

Nam Cung Lưu Vân thanh thản mà đứng ở giữa không trung, ánh mắt bình tĩnh, giống như thần tiên cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh bên dưới.

Mà những con báo săn lưng sắt bị lôi điện rồng rắn quấn quanh đó, chỉ cần một con lao ra ngoài, là có thể hủy diệt toàn bộ đám báo săn lưng sát kia, dễ dàng như giết một con kiến.

Nam Cung Lưu Vân lấy biểu tình chấn động của tiểu Tô Lạc, trong lòng vui sướng, hắn đắc ý mà nhướng mày. 

Nới tới lời dặn dò của Tô Lạc trước đó, Tấn Vương điện hạ phất tay, lập tức ném một con báo săn lưng sắt vào trong vòng bảo hộ.

Chỉ có báo săn lưng sắt vào trong vòng bảo hộ, Nam Cung Lưu Vân đã thu hồi lôi điện lại.

Bởi vì, Tấn Vương điện hạ yêu thương Lạc nha đầu nhà hắn nhất, làm sao có thể khiến nàng chịu tổn thương chứ? 

Tuy rằng lôi điện đã bị thu hồi, nhưng còn báo săn lưng sắt này đã sớm thở thoi thóp.

Dựa theo cách nói khoa học, thì con báo săn lưng sắt này chỉ còn lại có một tầng da thịt, yếu ớt gần như sắp chết rồi.

Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân ăn ý tới mức nào chứ? 

Khi con báo săn lưng sắt này bị ném vào bên trong, Tô Lạc lập tức hiểu rõ dụng ý của hắn.

Nàng từ trong ống tay áo lấy ra thanh đao Nghiên Hoa.

Tuy rằng báo săn lưng sắt sắp chết, nhưng nó lại da dày thịt béo, những vũ khí khác vốn đâm không được. 

Cho dù là đao Nghiên Hoa, Tô Lạc cũng cảm thấy thật bi kịch.

Bản thân Tô Lạc là thích khách, vốn dĩ giết người dứt khoát, lưu loát đến mức nào chứ?

Nhưng hiện tại, đối mặt với con báo săn lưng sắt không thể động đầy, tùy ý nàng xâu xé, thì Tô Lạc lại khóc không ra nước mắt. 

Bởi vì, nàng dường như không đâm thủng da thịt của nó được.

“Roẹt roẹt roẹt!”

Thanh đao Nghiên Hoa vô cùng sắc bến trong tay Tô Lạc quét từng đường, muốn cắt cổ báo săn lưng sắt. 

Nam Cung Lưu Vân đứng giữa không trung, vốn dĩ rất thảnh thơi. Trong lúc lơ đãng, hắn liếc thấy nàng giống như đang kéo cưa, thiếu chút nữa, hắn đã lảo đảo ngã xuống đất.

Hắn ưu nhã mà đỡ trán, quay mặt qua chỗ khác, giả vờ rằng, mình không nhìn thấy gì.

Trong lòng bảo hộ, vì Tô Lạc muốn thể hiện mình không phải là nhân vật mà chủ nhân điện Cửu Trùng kia có thể xem thường, nên nàng nỗ lực mà chém. 

Tô Lạc vốn nghĩ tới chuyện, để Tiểu Thần Long hoặc là Tiểu Linh Hồ giúp một tay. Nhưng mà, sau khi bước lên cầu Bạch Ngọc, cũng không biết tại sao, hai tiểu linh sủng ở trong không gian, lại đều không thể ra ngoài được?

Trong lòng Tô Lạc thầm nghĩ, để linh sủng ra tay hỗ trợ, chắc là không phù hợp quy tắc.

Cho nên, Tô Lạc đáng thương chỉ có thể một mình cầm thanh đao Nghiên Hoa, mà đâm đâm, chém chém.