Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1042: Mọi người gặp nhau (6)




Trong mắt nàng là một tầng ý nghĩa khác, nàng không nói, nhưng những người khác đều hiểu.

Nàng muốn Nam Cung Lưu Vân cúi đầu trước nàng.

Thế nhưng, Nam Cung Lưu Vân tôn quý há lại có thể cúi đầu trước nàng? Đây căn bản là chuyện không thể nào xảy ra. 

Trong đôi mắt đẹp của Nam Cung Lưu Vân ẩn chứa sự gian ác, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt kì quái: “Ngươi muốn đi, không ai có thể ngăn cản ngươi.”

Lý Dao Dao lập tức ngây người tại chỗ.

Kết quả như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. 

Thật ra nàng biết, nếu như đã đi tới nơi này, thì không thể tay không trở về.

Bởi vì gia tộc của nàng không thể nào cho phép chuyện này xảy ra.

Nếu đã là lời đề nghị của Dung Vân đại sư, trong gia tộc hiển nhiên sẽ đạt được một số lợi ích. Nếu không thì những lão hồ ly kia sẽ không nói tốt như vậy. 

Điệu bộ chần chừ của Lý Dao Dao chẳng qua chỉ là muốn Nam Cung Lưu Vân đáp ứng với nàng một điều kiện.

Cho nên, Nam Cung Lưu Vân vừa nói ra lời này, Lý Dao Dao lập tức trở nên tiến thoái lưỡng nan, cứng đờ ngay tại chỗ.

“Tam sư huynh, huynh khẳng định muốn chúng ta đi sao?” Lý Dao Dao cắn môi dưới, đôi mắt chực khóc, vẻ tủi thân giống như nàng bị ép phải rời đi vậy. 

Nam Cung Lưu Vân chán ghét nhíu mày.

Mỗi khi hắn cho rằng Lý Dao Dao chỉ xấu xa đến một trình độ nhất định nào đó, thì Lý Dao Dao lại một lần nữa làm thay đổi thế giới quan của hắn.

Tử Nghiên mặc dù không hiểu vì sao Nam Cung Lưu Vân muốn nàng ta đi, nhưng nếu như Tam sư huynh đã nói ra, chắc chắn sẽ có đạo lý của mình. 

Cho nên, Tử Nghiên bước lên một bước, đẩy Lý Dao Dao một cái, hai tay chống nạnh giống hệt thổ phỉ, độc mồm độc miệng trách mắng: “Muốn đi thì mau đi đi, là chính ngươi muốn đi, đừng có làm ra vẻ như bọn ta ép ngươi đi không bằng, ra vẻ oan ức cho ai xem!”

“Bốp bốp bốp!” Bắc Thần Ảnh đứng vỗ tay bên cạnh: “Hay, nói hay lắm! Không ngờ nha đầu Tử Nghiên ngươi nói chuyện cũng sắc bén lắm!”

“Đạo lý ở bên chúng ta, có thể không sắc bén được chắc?” Tử Nghiên đắc ý hất tóc mái. 

Lý Dao Dao bị hai người này kẻ xướng người họa làm cho bẽ mặt.

“Được, là các người muốn chúng ta đi. Vậy thì đừng có hối hận!”

Nói xong những lời này, Lý Dao Dao cắn chặt môi dưới, thở hồng hộc kéo Tư Đồ Minh rời đi! 

Từ đầu tới cuối, Lạc Hạo Thần không nói một lời nào.

Nhưng tròng mắt hắn híp lại, trong con ngươi là sự bí hiểm khó lường, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Khi Tư Đồ Minh rời đi, ánh mắt sâu xa của hắn cũng liếc nhìn Nam Cung Lưu Vân. 

Hắn luôn cảm thấy, sự việc không đơn giản như vậy.

Sau khi thấy bọn họ đã rời đi, vẻ mặt vốn đang ngạo khí của Tử Nghiên lập tức hóa thành vẻ buồn rầu: “Thật sự cứ để bọn họ rời đi như vậy sao? Ba chiếc chìa khóa của Mộc Tiên Phủ đều ở trên tay bọn họ đó.”

Muốn mở Mộc Tiên phủ cần có bốn chiếc chìa khóa. Hiện tại ngoại trừ một chiếc nằm trong tay Bắc Thần Ảnh ra, ba chiếc còn lại phân ra nằm trong tay Lý Dao Dao, Tư Đồ Minh và Lạc Hạo Thần. 

Trong bốn chiếc chìa khóa chỉ có một cái, còn chưa tới một nửa, vậy phải làm sao mới tốt đây?

Nam Cung Lưu Vân im lặng đứng tại chỗ, mái tóc rơi xuống vai hắn tung bay trong gió, lại càng làm nổi bật lên vẻ tà mị nham hiểm của hắn.

“Bây giờ, chúng ta phải làm thế nào?” Tử Nghiên nhún vai, nhìn xung quanh một vòng. 

Trong mắt ba người kia là diễm ý như cười như không, bí hiểm khó lường, khiến cho người ta đoán không ra.

Tử Nghiên hung hăng vỗ đầu mình.

Sao ba người kia đoán ra được, còn nàng lại không có linh cảm gì vậy? 

Tô Lạc mỉm cười, kéo nàng: “Đừng nóng vội, chúng ta đến Mộc Tiên phủ trước, mấy người bọn họ sẽ theo sau ngay thôi.”

“Tại sao?” Tử Nghiên vẫn còn không hiểu.

Nam Cung Lưu Vân bế Tô Lạc lên xe ngựa, Tô Lạc xuyên qua bả vai của Nam Cung Lưu Vân nhìn về phía Tử Nghiên, khóe miệng tràn đầy ý cười: “Vì...chúng ta có Nam Cung Lưu Vân, đủ chưa?”