Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 104: Kinh Tâm Động Phách (2)




Thanh âm trầm đục, sát khí thổi lướt qua đỉnh đầu nàng.

Nàng đưa nửa đầu ra đối diện với cặp mắt lạnh băng kia của Thần long đại nhân.

Một chiêu đã xuất ra nhưng nàng may mắn vẫn còn sống, Thần Long đại nhân nhíu mày tỏ vẻ bất mãn: “Lũ người vô sỉ, dám đánh cắp con của ta!”

Hiện tại không có rồng con trong tay, Thần Long đại nhân vẫy tay một cái cũng đã có thể diệt mình.

Tô Lạc nhìn thi thể không lành lặn của Nga Hoàng bên cạnh, nuốt nuốt nước miếng, thay vẻ mặt nịnh nọt cười, mắt lấp lánh nhìn lên đại thần, thề son sắt nắm tay: “Thần Long đại nhân! Đó là hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm! Tuyệt đối không phải sự thật! Ta tuyệt đối không có đánh cắp Tiểu Thần Long, mong đại nhân hiểu cho!”

Kiên quyết không thể thừa nhận, hậu quả của việc thừa nhận chỉ có một từ: Chết!

Cảnh giới cao nhất của nói dối không phải đã lừa gạt đối phương, mà là phải tự lừa gạt chính bản thân mình! Tô Lạc nắm tay, hành động theo cảnh giới cao thâm này.

Thần Long đại nhân rũ mắt, khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái: “Cho ngươi cơ hội giải thích.”

Nàng bắt đầu nói, do liên quan tới sinh tử, nội dung mà Tô Lạc kể vốn đã thay đổi trắng đen. Đại ý là vì để giúp Thần Long chuyên tâm đối phó phượng hoàng, nàng vì bảo hộ Tiểu Thần Long đại nhân mới đưa nó đi. Cuối cùng, Tô Lạc tỏ lòng trung thành nói: “Tiểu Thần Long đại nhân cuối cùng không phải đã trở về với ngài, không rụng một cọng lông nào sao”

Thần Long đại nhân lạnh băng im lặng bễ nghễ liếc mắt nhìn nàng một cái: “Thứ người ti tiện, dám cùng con ta ký kết Khế Ước Bình Đẳng!”

Thần Long tôn quý vô cùng, nhân loại nhỏ bé ti tiện như thế lại đi ký kết Khế Ước Bình Đẳng, Thần Long đại nhân làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Lúc này, bên trong ống tay áo của Thần Long đại nhân đang khoanh tay ở sau người có cái gì đó giống như một cái đầu nho nhỏ, tựa hồ muốn bò ra, nhưng là bị Thần Long đại nhân gõ một cái, nó lại đầu óc choáng váng mà té ngã trong ống tay áo.

Tô Lạc trong lòng gào khóc oan ức, nếu nàng nói ra là Tiểu Thần Long chủ động ký kết khế ước, tin tưởng Thần Long đại nhân tuyệt đối sẽ dùng một bạt tay quật nàng chết ngay tức khắc. Tuy rằng, Thần Long đại nhân chưa chắc là không biết đến sự thật này.

Tô Lạc gạt lệ, hiện tại chỉ còn cách dời sự chú ý của Thần Long đại nhân sang hướng khác thôi.

Nàng chỉ vào Nga Hoàng xác không còn nguyên vẹn nằm kia, vẻ mặt đầy căm phẫn: “Thần Long đại nhân, đồ vô sỉ này thấy ta ôm Tiểu Thần Long, muốn bức ta giao ra, nàng ta đã buộc chặt ta thành bộ dáng này, sau đó ta đã nói Tiểu Thần Long đã trả lại ngài, nàng ta định giết ta cho hả giận, may mắn gặp được Thần Long đại nhân! Thần Long đại nhân ngài như thần tiên giáng trần, thần uy mênh mông cuồn cuộn, uy vũ hiên ngang… Thần long đại nhân, ân cứu mạng này, ta… sẽ khắc sâu trong tâm khảm, có chết cũng không thể báo đáp được!”

Thần Long đại nhân “Hừ” một tiếng, nâng cằm, nhíu mày: “Lũ người lời nói giảo hoạt.”

Tô Lạc im lặng. Ngài cũng biết là lời nói nịnh hót, còn không phải nghe thực vừa tai hay sao?

Thần Long đại nhân nhìn thi thể rách nát kia, lại nhìn Tô Lạc gầy yếu bên này, mày lại nhăn: “Loài người vô dụng, không bằng cả một con kiến mà dám cả gan giở trò.”

Được lắm, Tô Lạc thừa nhận, Thần Long đại nhân vẫn là rất chịu tu dưỡng văn hóa, mỗi một lần nói ra đều là một cụm từ mới.

Loài người ti tiện, loài người vô sỉ, loài người vô dụng… loài người vâng vâng, mỗi lần đều là một từ ngữ xấu mới, cứ nói thoải mái.

Kỳ thật cũng khó trách, ở trước mặt loài người, Long tộc tỏa ra cảm giác ưu việt một cách bẩm sinh.

Long tộc sinh sản cực chậm, nhưng mỗi rồng con được sinh ra về sau đều có thiên phú làm loài người kinh hãi, dù là không tu luyện, ăn ngủ không đàng hoàng mà lớn lên thì cũng có thể sánh vai với cường giả tối cao của loài người.

Hẳn con kiến trong miệng Thần Long đại nhân chính là chỉ Nga Hoàng?

Tô Lạc biện giải: “Đó là do linh lực của ta bị giam cầm, đương nhiên đánh không lại nàng, ít hôm nữa sau ta tu tập pháp thuật, đương nhiên sẽ lợi hại hơn nàng!”