Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 103: Kinh Tâm Động Phách (1)




Ngay thời khắc mấu chốt khi Nga Hoàng giơ sống dao bổ về sau cổ Tô Lạc, bỗng nhiên, bóng một thần thú khổng lồ xuất hiện ở phía sau Nga Hoàng.

Trong giây lát, một trận gió xoáy màu đen quật tới.

Tức khắc gió lùa khắp nơi, bụi đất đầy trời, sát khí lan tỏa khắp bốn phía, ngay cả đêm tối cũng mang đến cảm giác đáng sợ.

Dự cảm quen thuộc nhưng không rõ ràng, Tô Lạc lxoay người bỏ chạy!

“Còn muốn chạy!” Nga Hoàng cười lạnh mấy tiếng, giơ trường kiếm đâm vào sau lưng Tô Lạc.

Tô Lạc trong lòng lại khẩn trương.

Tô Lạc cũng bỗng ngừng lại, Thần Long đại nhân sao lại có thể tới đây xem chuyện vui? Nàng không phải đã trả con lại cho nó rồi sao lại còn đến?

Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, xui xẻo nhất chắc hẳn là nàng rồi. Tô Lạc thầm rên rỉ trong lòng.

Nga Hoàng tàn nhẫn đâm kiếm tới, nhưng mà, thời điểm cách Tô Lạc còn có ba tấc thì dừng lại.

Mũi kiếm cứ như vậy dừng ở giữa không trung, rốt cuộc còn nửa tấc vẫn không thể đâm tới được.

Hơn nữa, đời này nàng vĩnh viễn đều không thể lại đâm vào phía trước nửa tấc.

Bởi vì giờ phút này thân mình nàng tựa hồ bị đứng hình, toàn thân cứng đờ như sắt, thật giống như khối băng được người ta tạc thành, khớp hàm cũng không run rẩy được, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, tựa hồ đang phải kiên nhẫn cùng cực.

Bỗng nhiên…

Chỉ nghe thấy phịch một tiếng lớn.

Tô Lạc tung toàn bộ thân mình về phía trước, bảo vệ phần đầu chặt chẽ ghé vào trên mặt đất.

Cho đến khi tiếng vang kết thúc, nàng mới lung lay đứng lên xem có việc gì xảy ra.

Vừa ngóc đầu lên nhìn thì chỉ toàn thấy máu tanh văng khắp nơi, nàng không khỏi líu lưỡi.

Lúc này toàn thân Nga Hoàng đã nổ mạnh, tứ chi bắn ra bốn phía, máu tươi văng khắp nơi, thịt trên người đều đã bị đốt trọi, ngay cả khung xương đều đã biến thành bột phấn. Trên mặt đất máu tươi đầm đìa, loang lổ từng vệt, nhìn chỉ muốn nôn ra.

Tô Lạc xoay người định bỏ chạy, nhưng mà Thần Long cũng đã xuất hiện ở trước mặt nàng.

Đối mắt với cặp mắt lạnh băng giống như hồ sâu viễn cổ của Thần Long, Tô Lạc không khỏi run rẩy trong lòng, một cơn lạnh lẽo run người chưa từng có lan tỏa từ gót chân đến tận đỉnh đầu.

Nàng cảm thấy sống lưng mình có chút phát lạnh.

Vừa rồi Nga Hoàng bị nổ mạnh như vậy chắc chắn là do Thần Long gây nên.

Nó chỉ phẩy một cái thôi, Nga Hoàng đã nổ mạnh tới mức thân xác không còn nguyên vẹn, vậy mà trước đó nàng lại bắt cóc đứa con bảo bối của nó… Tô Lạc cảm thấy trán mình mướt mồ hôi lạnh.

Bỗng nhiên, Thần Long khổng lồ trước mắt nàng bỗng lắc mình biến hoá, lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tô Lạc là một mỹ nam tử anh tuấn vô cùng!

Mái tóc trắng như tuyết xõa dài, theo gió tùy ý phất phơ, uốn lượn lưu luyến, như thơ như họa.

Một khuôn mặt cao quý đoan nghiêm, trên mặt viết rõ bốn chữ: Duy ngã độc tôn.

Này, người này… Chẳng lẽ chính Thần Long đại nhân này đang đuổi giết nàng ư? Thế nhưng, thế nhưng không phải long ma ma, mà là long ba ba?

Tô Lạc phát hiện cổ họng của mình như là bị người bóp chặt, một câu cũng nói không nên lời.

“Con người tầm thường nhỏ bé.” Thần Long đại nhân híp đôi mắt phượng lại, đôi mắt hiện lên sát khí sắc bén.

Tô Lạc vẫn luôn lưu ý đôi mắt của Thần Long đại nhân, đại não cơ hồ đảo lộn, cảm thấy như điên đảo vì đôi mắt ấy.