Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1007: Hành trình đi mộc tiên phủ (1)




Tô Lạc ngâm suốt bảy ngày.

Bảy ngày vừa qua, Nam Cung Lưu Vân đúng giờ mở hai tròng mắt.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. 

Dung Vân đẩy cửa tiến vào, thấy tình huống không thoát ly khỏi sự khống chế của hắn, hơi gật đầu.

Tô Lạc khoanh chân ngồi ở trong dược đỉnh, đã tiến vào cảnh giới vật và người hợp nhất.

Nàng bảo trì tư thế này liên tục bảy ngày. 

Ở xung quanh nàng, linh lực không ngừng bắt đầu khởi động, trong lúc nhất thời, linh khí bắn ra bốn phía.

Thân thể của Tô Lạc tuy rằng bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng linh hồn của nàng lại đang không ngừng tu luyện.

Cũng bởi vì thân thể của nàng đang bị tổn thương nghiêm trọng, linh hồn chạy ra ngoài đơn độc tu luyện, cho nên Linh Vũ Bộ của nàng tiến bộ thực nhanh chóng. 

Nhưng tiến bộ có nhanh đến đâu cũng vô dụng, với thân thể hiện tại của nàng, căn bản không thể chịu đựng được sức mạnh của Linh Vũ Bộ.

Dược đỉnh bị Dung Vân mở ra.

Tô Lạc chậm rãi thu công, ngước mắt nhìn lại. 

Gương mặt luôn luôn mang theo sự bình tĩnh của Dung Vân hiện lên một chút ý cười, đôi mắt đen nhánh như mực quan tâm mà nhìn Tô Lạc: “Đưa tay đây.”

Tô Lạc duỗi tay chosư phụ bắt mạch.

Khi Dung Vân bắt mạch, ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm mặt của Dung Vân, sợ sẽ bỏ qua bất kì biểu cảm gì trên mặt hắn. 

Sắc mặt của Dung Vân vẫn như cũ, sau một lúc lâu, hắn mới gật đầu: “Còn được.”

Có thể làm Dung Vân đại sư nói ra này hai chữ này cũng là không dễ dàng.

Trái tim của Nam Cung Lưu Vân thoáng buông lỏng ra, duỗi tay ôm lấy Tô Lạc. 

Tô Lạc lắc đầu: “Không có việc gì, ta tự mình ra được.”

Nàng đường đường cũng là cấp sáu, chẳng lẽ ngay cả đường cũng không đi nổi sao?

Tô Lạc đỡ vách tường chậm rãi đứng lên. 

Nam Cung Lưu Vân khẩn trương mà nhìn nàng, bộ dáng như sắp lâm đại địch.

Không, cho dù như sắp lâm đại địch, Tấn Vương điện hạ của chúng ta cũng sẽ không khẩn trương như thế.

Tô Lạc chậm rãi đứng lên, ngay khi nàng sắp đứng thẳng được thì… 

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy chân cẳng mềm nhũn, áp lực vô hình truyền đến từ hai chân.

Tô Lạc tức khắc có cảm giác vô lực không thể khống chế được hai chân.

Cái chân thật vất vả mới có thể đứng lên của nàng ngay lập tức trượt xuống. 

Ngay khi Tô Lạc sắp rơi vào trong dược đỉnh một lần nữa thì Nam Cung Lưu Vân đang chờ đợi bên cạnh nhanh chóng vươn tay ôm lấy cái eo thon của nàng.

Trong chớp mắt, Tô Lạc ướt dầm dề đã té vào trong lòng ngực của hắn.

“Đi tắm rửa đi, đừng để cảm lạnh, thân thể hiện tại của ngươi rất yếu ớt.” Dung Vân nhìn Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc, khẽ nhíu mày. 

Nhìn Nam Cung Lưu Vân quen thuộc ôm Tô Lạc đi, Dung Vân bỗng nhiên có cảm giác buồn bực khi con gái nhà mình bị người khác cướp mất.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi, Tô Lạc thay quần áo sạch sẽ. Nam Cung Lưu Vân trân trọng mà đặt nàng lên trên giường.

“Ta không yếu ớt như vậy…” Bởi vì phải cử động thân thể, Tô Lạc hơi thở dốc. 

Trải qua bảy ngày tắm thuốc, thân thể của nàng xác thật là đã tốt hơn lúc trước nhiều, ít nhất có thể bình thường nói chuyện mà không phải lúc nào cũng lâm vào hôn mê.

Đôi mắt đen nhánh của Nam Cung Lưu Vân nhìn chằm chằm Tô Lạc, chỉ như vậy mà nhìn nàng thật sâu.

“Làm gì vậy?” Tô Lạc vô tội mà chớp chớp mắt. 

Lúc này, nàng đang dựa vào gối nằm, mà Nam Cung Lưu Vân đang đứng ở bên giường, nàng hơi ngước mắt, nghi hoặc hỏi.

Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên tiến lên vài bước, thân mình cao dài ngồi xổm xuốg bên cạnh nàng.

Đầu của hắn cúi thật thấp, khiến người ta không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn. 

Tô Lạc lẳng lặng mà nhìn hắn, không nói gì.

Sau một lúc lâu, Nam Cung Lưu Vân hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp, mang theo một chút khàn khan: “Lạc Lạc… Thực xin lỗi.”

Cúi mặt xuống, vì không thể để nàng nhìn thấy thống khổ trên mặt hắn. 

Lúc này, hắn trịnh trọng xin lỗi nàng vì chuyện lúc trước.