Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 6: Đạt thành hiệp nghị




“Mỹ nhân lại có sở thích bậc này sao?” Người vừa đến liếc mắt nhìn nữ nhân quần áo lộn xộn đang nằm trên giường, trong giọng nói chứa sự khó tin, nhưng lại nhìn Liễu Y Nhiễm đầy sự trêu tức.

“Các hạ đừng quản quá nhiều, đây cũng không phải nơi ngươi nên đến.” Ánh mắt thật sắc bén! Sau khi kinh hãi, Liễu Y Nhiễm ổn định lại tâm trạng, cố ý đè thấp giọng.

“Ha ha, mỹ nhân trang điểm như vậy cũng có một sự quyến rũ khác biệt, chỉ có điều...” Hắn vừa cười nhưng tay đã đánh đến.

‘Hành động nhanh quá!’ Liễu Y Nhiễm thầm than một tiếng, không dám chủ quan, tránh sự  tấn công bất ngờ của hắn, nhưng trên mặt lại chợt lạnh.

Lúc này Liễu Y Nhiễm rất hoài niệm thân thể trước kia của mình, bây giờ hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

“Đôi mắt của Hoa Vô Ảnh ta sẽ không nhìn sai, quả nhiên là một đại mỹ nhân thượng đẳng.” Hắn lười nhác dựa nghiêng vào một bên khung giường, trong tay cầm cái khăn đen che mặt của Liễu Khinh Nhiễm. Hắn cúi đầu ngửi một cái rồi say mê, cười híp mắt nói: “Mà dù đôi mắt có nhìn lầm, thì cái mũi này của ta cũng không lừa người được. Thơm, thơm lắm!”

Hoa Vô Ảnh? Vô Ảnh? Liễu Y Nhiễm nghe tên hắn xong, không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.

Vừa liếc mắt đã nhìn thấu ngụy trang của người khác, lại có khứu giác nhạy bén như vậy, chắc chắn là một tay già đời trong việc lăn lộn với nữ nhân. Mà nam nhân nửa đêm canh ba xuất hiện ở những nơi như thế này... chẳng lẽ hắn chính là hái hoa tặc trong lời đồn?

Có điều vẫn khó nói được là hái hoa tặc này hái người ta, hay là người ta hái hắn nữa. Với đôi mắt quyến rũ hút hồn luôn phóng điện mọi lúc mọi nơi kia, giọng nói chết người như các diễn viên lồng tiếng trong anime Nhật Bản kia, cộng thêm nhan sắc khiến người ta trầm trồ phải thu hút được ngùn ngụt nữ nhân kia, người trước ngã xuống thì người sau nhào lên mới đúng.

Sau khi giám định xong, trong lòng Liễu Y Nhiễm liên tục than thở. Nàng tính trời tính biển nhưng không tính được tên hái hoa tặc đáng chết ấy sẽ đối đầu với mình vào lúc này, đúng là xui xẻo.

“Nói như vậy thì chỉ cần các hạ ra tay sẽ không thất bại đúng không?” Nàng không còn nhiều thời gian, tuyệt đối không thể tiếp tục dây dưa với hắn nữa. Liễu Y Nhiễm che giấu sự nôn nóng trong lòng, chỉ vào người trên giường, gương mặt bình tĩnh, mở miệng nói: “Ngươi xem nữ nhân này muốn dáng người có dáng người, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, tuổi này vẫn còn quyến rũ như vậy. Ngươi chỉ cần làm chuyện của ngươi, coi như ta chưa từng đến đây, thế nào?”

Hoa Vô Ảnh nghe vậy thì sửng sốt, lại rất phối hợp mà nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của nàng... Làm việc? Khóe miệng hắn không ngừng giật giật, ngay sau đó...

“Ha ha ha...” Tiếng cười liên tục phát ra từ trong cổ họng hắn, dưới tình thế cấp bách, Liễu Y Nhiễm vội tiến lên che miệng hắn lại. Cái tên chết tiệt này, cười lớn tiếng như vậy là muốn cho mọi người biết tình hình ở đây sao? Nhưng nàng lại quên mất hành động không sáng suốt này của mình là đang đưa dê vào miệng cọp.

Liễu Y Nhiễm đang ảo não lườm hắn, ngay sau đó hắn đã ôm nàng vào trong ngực. Liễu Y Nhiễm bỗng cảm thấy lòng bàn tay ngứa đến tê dại, cái tên hạ lưu này dám duỗi đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay của nàng. Hành động này quả thực không phụ danh tiếng của hắn ở bên ngoài, công phu quyến rũ người thuộc hạng nhất.

“Nếu nàng là ta, sẽ vì lui mà tiến, sau đó lựa chọn mặt hàng kia sao? Hửm?” Hoa Vô Ảnh buồn cười nhìn người trong lòng mình, hỏi. Một tay hắn lại ôm nàng không buông, trong mắt là nhất định phải đạt được.

“Biết đây là nơi nào không? Biết nàng ta là ai không? Biết quan hệ giữa ta và nàng ta là gì không?” Liễu Y Nhiễm nghiêm túc ném ra ba vấn đề, để hắn hiểu có một số người, có một số việc hắn không thể chạm vào. Nàng vừa nói chuyện, một tay đã lặng lẽ lấy ngân châm mà mình mang bên người ra.

“Đương nhiên ta biết nơi này là Bách Hoa Các, còn nàng ta là ai ta không quan tâm. Còn nàng, ta biết chắc chắn là nàng không muốn có bất cứ quan hệ gì với nàng ta. Ta nói đúng không?”

“Nếu ngươi đã thấy rõ hết rồi, vậy chắc cũng biết không lâu nữa nàng ta sẽ tỉnh. Nếu nàng ta tỉnh, hai ta sẽ chẳng ai chạy được. Ngươi thông minh như vậy, chắc sẽ không muốn nhìn thấy tình huống này xảy ra đâu nhỉ?”

“Đúng là ta sẽ không để tình huống này xảy ra. Chỉ cần bây giờ chúng ta rời khỏi đây, như vậy sẽ không còn vấn đề gì theo như lời của nàng nữa. Mỹ nhân, nàng nói xem đúng không?”

Chỉ thấy bàn tay to của hắn vòng một cái, Liễu Y Nhiễm vốn đang đối mặt với hắn lại bị quay người lại, bị hắn ôm chặt từ phía sau, bên tai toàn là hơi thở ấm áp của hắn.

Đúng là một tên khó chơi, đúng với câu nói “lưu manh không đáng sợ, đáng sợ nhất là lưu manh có văn hóa”. Nghe cách hắn phân tích tình hình thì trình độ văn hóa của hắn cũng không bình thường đâu.

Xuất sư bất lợi, nàng âm thầm trợn trắng mắt, thử đánh cược một phen.

“Ta thấy dáng vẻ công tử đường hoàng, chắc cũng khinh thường dùng sức mạnh. Chuyện phong hoa tuyết nguyệt này vẫn nên là hai bên tự nguyện mới vui.”

“Mỹ nhân thật là hiểu ta.” Hắn gật đầu. Liễu Y Nhiễm còn chưa kịp vui vẻ, hắn đã nói ngay: “Hoa mỗ có chỗ nào khiến mỹ nhân không hài lòng, ta sẽ sửa ngay!”

Không biết xấu hổ, tên này thật sự quá không biết xấu hổ. Từ đầu đến cuối hắn vẫn vui đùa người khác. Liễu Y Nhiễm hít một hơi thật sâu: ‘Ngươi muốn sửa đúng không? Vậy cho ngươi toại nguyện.’

“Ta không thích hành vi càn rỡ như vậy, nếu ngươi đã nói sẽ đồng ý sửa, vậy thì thả ta ra trước đi.”

“Mỹ nhân buông đồ vật trong tay trước đi, Hoa mỗ mới dám thả ra.” Khi hắn nói chuyện đã đưa tay ra bắt tay nàng.

Liễu Y Nhiễm cả kinh trong lòng, nếu bị phát hiện sẽ không tránh được phải trở mặt.

Nàng rẽ ngang đánh về phía sau, cơ thể xoay tròn, tay áo tung bay, bắn ba cái ngân châm ra, kéo giãn khoảng cách với hắn.

Ài, nàng lắc đầu thở dài nhìn mấy ngân châm vừa bay ra một chút đã đâm vào cột gỗ. Thân thể này quá yếu, nếu đổi lại là trước kia mà có công lực như thế này, chắc nàng sẽ ghét bỏ bản thân chết mất.

“Mỹ nhân càng có gai ta lại càng thích.” Hoa Vô Ảnh liếc mắt nhìn ngân châm cắm trên cột gỗ, trong lòng hơi kinh ngạc. Thầm nghĩ không có nội lực mà còn có thân thủ bậc này, nếu không phải hắn tránh nhanh, hậu quả...

“Hoa Vô Ảnh, mặc dù bây giờ ta không đánh lại được ngươi, nhưng chắc chắn ngươi cũng không thể chiếm được chỗ tốt gì trên người ta. Nếu thật sự đánh nhau, nhất định sẽ kinh động đến người khác.” Liễu Y Nhiễm không muốn để chuyện này phát triển theo chiều hướng xấu, nếu có thể sử dụng ngôn ngữ để giải quyết, tội gì phải động tay động chân. “Nếu bị phát hiện, ta có tồi tệ mấy cũng chỉ có thế. Nhưng ngươi lại khác, có rất nhiều người muốn bắt được ngươi. Ngươi chính là nguồn kích động sự phẫn nộ của dân chúng, đến lúc đó sợ là ngươi muốn làm người cũng khó.”

“Nếu bây giờ ngươi để ta rời khỏi đây, ta sẽ coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Sau này... không có sau này, bởi vì trước giờ ta với ngươi chưa từng gặp nhau. Ngươi thấy ý này thế nào?”

Hắn đứng kia cân nhắc hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, chỉ lấy ánh mắt tìm tòi nhìn Liễu Y Nhiễm, khiến nàng không thể hiểu được.

“Không được!” Đợi hồi lâu, không ngờ lại chờ được hai chữ như thế, thật sự làm Liễu Y Nhiễm tức muốn chết. Ngay khi nàng chuẩn bị sẽ định chơi cá chết rưới rách, Hoa Vô Ảnh lại vứt một ánh mắt quyến rũ đến, ném ra một câu khiến người ta cười sắc sụa: “Chút nữa nàng đi rồi, ngày ngày ta sẽ không buồn ăn uống. Ít nhất thì mỹ nhân cũng phải nói cho ta tên của nàng chứ? Nếu không sau này ta biết tìm nàng bằng cách nào!”

Rõ ràng là hai người đang nói một chuyện rất nghiêm túc, sao tên này lại có thể mặt dày mày dạn nói gần nói xa như thế? Tìm nàng á? Để hắn tìm được thì sao? Nghĩ đến đây bỗng nhiên nàng rùng mình một cái, không dám nghĩ đến việc này.

Vừa ngẩng đầu lên, cái tên này đã đi đến trước mặt Liễu Y Nhiễm, nâng tay nàng lên để trước ngực, nhìn chằm chằm vào nàng như nai con.

Cho xin đi, sao một tên dâm tặc đáng chết như ngươi lại lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy? Thiếu chuyên nghiệp quá đấy.

“Tốt nhất là ngươi nên nói được thì phải làm được.” Thấy hắn gật đầu liên tục, Liễu Y Nhiễm mới tâm bất cam, tình bất nguyện phun ra tên của mình: “Liễu Y Nhiễm.”

Vừa dứt lời, nàng ghét bỏ hất tay hắn ra, đi đến chỗ cây cột rút ngân châm.

“Mỹ nhân Y Y, nàng đi đi, chuyện này cứ giao cho ta giải quyết hậu quả là được.” Hắn có lòng tốt như vậy sao? “Nếu mỹ nhân Y Y còn nhìn ta như vậy, ta sẽ đổi ý đó.”

Liễu Y Nhiễm nghe vậy, không nói hai lời đã quay đầu, mở cửa ra, chỉ nghe thấy: “Mỹ nhân Y Y phải chờ ta nha...”

Nàng rùng mình một trận, lắc mình ra ngoài, một lần nữa hòa thành một thể với bóng đêm.

Hoa Vô Ảnh nhổ ngân châm xuống rồi dùng khăn đen bọc thật kỹ, cất cẩn thận vào lồng ngực của mình. Dáng vẻ che chở cẩn thận kia như vừa đạt được một bảo vật quý giá nào đó vậy, miệng còn lẩm bẩm tự nói: “Tạm thời cứ nhìn vật nhớ người đã!”

Hắn hoàn hồn xong liếc mắt nhìn nữ tử trên giường, hừ lạnh một tiếng, cách chăn mỏng điểm vào cái lên người nữ nhân. Tốc độ kia như vừa đụng phải đồ vật dơ bẩn mà không ném được vậy, ghét bỏ không thôi.

Cuối cùng hắn thổi tắt ngọn nến, bóng đen lóe ra, mũi nhân chạm nhẹ một cái, bóng người đã nhanh nhẹn đi xa. Chỉ còn cái khăn gấm hắn dùng để lau tay khi đã giải quyết xong hậu quả là đang bay phấp phới trong không trung mà thôi.