Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 49: Gặp Mặt Ban Đêm




Ăn cơm xong, ba người bọn họ đứng dậy đi về dịch trạm nghỉ ngơi, trong miệng Liễu Y Nhiễm đầy lời khách sáo tất nhiên không có nhiều ý giữ người cho lắm, chỉ nói ngày mai sẽ tự mình đi xử lý việc quyên tiền ở chợ. Trước khi đi, Độc Cô Minh ngầm đưa mắt ra hiệu, Long Thiên Dật hiểu ý, mặt không đổi sắc đưa người ra ngoài cửa. Về phần Tiểu Đào, có sự nhắc nhở của nàng trước đó thì cũng an phận không làm ra nhiễu loạn gì, chỉ là đốm lửa trong mắt bùng lên như tuyên cáo dã tâm đang rục rịch của nàng ta.

“Ca, đêm nay ngươi không quay về trang chứ.” Nhìn người đã đi xa, Liễu Y Nhiễm nghiêng đầu cười nói.

“Đi, về Nhã Viên.”

“Ô? Tỷ, sao Long trang chủ lại thành đại ca của ngươi rồi?” Tiểu Nhứ nhìn hai người bọn họ không hiểu ra sao hỏi, lại thấy hai người bọn họ chỉ cười mà không nói, nàng ấy bẹp bẹp miệng nhỏ, đôi mắt đảo một vòng lại đổi vẻ vui mừng: “Có phải ta đây cũng phải đổi giọng gọi Long đại ca không?”

“Đồ quỷ linh tinh nhà ngươi, cũng không phải có hại.” Liễu Y Nhiễm chọc chọc vào trán nàng ấy rồi xoay người theo Long Thiên Dật về Nhã Viên.

“Tỷ, Long đại ca, từ từ chờ ta với.” Tiểu Nhứ chạy chậm theo, không chịu buông tha nói: “Còn chưa nói cho ta cuối cùng là chuyện gì đấy, lại mất một hồi trò hay…”

Ban đêm, sao sáng lấp lánh, ánh trăng như nước, mọi âm thanh đều yên tĩnh lại, chỉ có tiếng côn trùng không thôi phá vỡ sự yên lặng, nhưng cũng không quá ầm ĩ mà càng giống như biểu diễn tiểu khúc ru người đi vào giấc ngủ, hoặc cũng vì không cam lòng mùa hè sắp qua nhắc nhở sinh mệnh kết thúc mà tận tình vui vẻ xướng lên, làm bạn với mấy người tâm tư khác nhau mà không chịu đi ngủ. Đêm, chẳng qua vừa mới bắt đầu…

“Hôm nay, ngươi đã thất thố.” Thấy ánh nến của phòng đối diện đã tắt hết, gười vốn đang nói chuyện phiếm thu hồi ý cười, nhìn thẳng vào người đang rót trà ở bên.

“Chỉ là không ngờ có người định lực tốt hơn ta mà thôi.” Lâm Phong miễn cưỡng cười, nhớ tới cuộc trò truyện lúc trước, đáy lòng hắn ta không tránh khỏi nổi lên gợn sóng, chỉ là hắn ta không muốn thừa nhận mà thôi, mà hắn ta cũng không khỏi cẩn thận ứng đối tìm lý do thoái thác với người trước mắt: “Nếu không như vậy làm sao biết được thái độ của nàng ấy.”

Chỉ là sao nàng lại có thể bình tĩnh như vậy, nói như chuyện không liên quan đến mình, rồi lại gián tiếp phủi sạch quan hệ, chẳng lẽ quyết định lúc trước của hắn sai rồi sao?

“Vậy phép thử của ngươi xác thật cho thấy hiệu quả đấy, Thanh Liên này… À không, Liễu Y Nhiễm là quyết ý tìm đường ra khác rồi.” Độc Cô Ngạo thổi nhẹ lá trà trong chén, không nhanh không chậm mở miệng, lời nói tiếp theo lại đầy ẩn ý: “Nhưng thật ra không ngờ ngươi thế mà lại dạy dỗ ra một diệu nhân như vậy!”

“Vương gia có tính toán gì không?” Lâm Phong đè xuống sự không cam lòng nơi đáy lòng, hắn ta đưa mắt, nếu hắn ta không nhìn lầm thì người trước mắt đã sinh tư tâm, chỉ vì hắn chưa từng để ý nữ nhân nào như vậy.

“Cuộc sống này còn dài, nhìn kỳ rồi hãy nói.” Độc Cô Ngạo giấu đi ánh mắt, nâng tay uống trà vào cổ họng: “Đêm đã khuya, ngày mai còn nhiều việc, đi nghỉ sớm một chút đi, ta cũng mệt rồi.”

Bên phòng này từng người đi ngủ, phía bên kia khi ánh nến tắt là lúc bóng người lặng yên không một tiếng động bay đi dưới sự trợ giúp của bóng đêm.

Từ hôm chịu đủ muỗi đốt, Liễu Y Nhiễm lập tức trồng Thất Lý Hương ở Thủy Tinh Cung và Nhã Viên, bây giờ ngồi trên ghế đá trong vườn quả là sảng khoái hơn nhiều. Nếu không có đám người, cảnh đẹp dưới ánh trăng này thật ra cũng đáng để thưởng thức.

“Đại ca, từ biệt ở Ngụy Đô, đã lâu không gặp!” Giọng nói từ trên trời rơi xuống, bóng người lướt tới, hắn cũng không khách sáo mà nhanh nhẹn ngồi xuống: “Liễu cô nương cũng ở đây à.”

“Tam đệ.”

“Vương gia.” Liễu Y Nhiễm gật đầu với hắn.

“Không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy, gọi tên của ta là được rồi.” Độc Cô Minh sảng khoái nói, hắn cũng không ra vẻ là Vương gia, chỉ bằng khí độ này cũng đã làm Liễu Y Nhiễm nhìn hắn bằng con mắt khác.

“Lễ qua lễ lại, sao Y Y có thể lỗ mãng được?”

“Ha ha, ngược lại là ta không đúng.” Mắt phượng khẽ nâng, hắn làm như dò hỏi rồi lại tự chủ trương nói: “Vậy sao này ta gọi riêng ngươi là Nhiễm Nhiễm có được không?”

Nhiễm Nhiễm… Đã bao lâu rồi nàng chưa được nghe xưng hô này? Kiếp trước, cha mẹ dịu dàng yêu thương gọi nàng như vậy, giống với vẻ mặt của hắn hiện tại, lại một lần nữa nghe được lại cảm thấy dường như đã qua mấy kiếp, trên mặt này lộ vẻ xúc động, ma xui quỷ khiến mà gật đầu nói được.

“Khụ khụ…” Long Thiên Dật thấy Liễu Y Nhiễm hoảng hốt nhìn Độc Cô Minh chằm chằm, hắn ho khan một tiếng lộ ra chút ý cười.

“Ừm, nói chuyện chính sự đi.” Liễu Y Nhiễm vội thu hồi tâm thần, nàng khó mà nói bản thân vì một câu xưng hô mà thất thần, nên khá ngượng ngùng hai má hơi nóng: “Ca, hiện này Nghiệp huyện là khu vực bị thiên tai nặng, không biết năm vừa rồi tình hình như thế nào?”

“Năm ngoái mặc dù có mưa to nhưng nhiều nhất chỉ ngập vài khu vực, lũ lụt như hiện nay là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Có lẽ do hai năm gần đây mưa nhiều nên không chịu nổi.”

“Lời giải thích này cũng đúng, nói vậy các ngươi cũng thấy được địa thế Nghiệp huyện khá thấp, còn nữa trừ đồng ruộng ra thì không thấy rừng đâu, cây cối trên núi phần lớn đều bị chặt đến chẳng còn mấy.” Nàng nhớ tới lần trước khảo sát không khỏi bất đắc dĩ cảm thán, hai người bọn họ trầm tư không nói: “Đất đai và cây cối có thể nói là gắn bó như răng với môi, môi hở trăng lạnh, không có cây cối này, đất đai tất nhiên yếu ớt không nơi nương tựa, dưới cơn mưa to xối xuống, cực dễ dàng tạo thành đất màu bị trôi đi, Nghiệp huyện này không có thiên nhiên che chắn tất nhiên sẽ thành đại dương mênh mông.”

“Theo những gì Nhiễm Nhiễm thấy thì tiến hành trồng rừng là có thể thay đổi hiện trạng à?” Tuy Độc Cô Minh đặt câu hỏi nhưng hắn cũng chắc chắn phương pháp này có thể dùng được.

“Đây là việc cần thiết.” Liễu Y Nhiễm tặng cho hắn một ánh mắt tán dương, đầu óc thật thông minh nha: “Nhưng mà lũ lụt qua đi, việc cấp bách của chúng ta là phải dự phòng dịch bệnh lan tràn, sắp xếp tốt cho nạn dân trước, lấy lại lòng tin của bọn họ, phải cho bọn họ cảm nhận được triều đình lấy dân làm trọng, sẽ không bỏ mặc bất kỳ một con dân nào.”

“Lần này phụ hoàng phái ta đến đây là muốn ra sức lớn nhất nỗ lực khống chế tình hình tai nạn, nghĩ rằng ta ở nơi phú quý đã lâu không biết khó khăn của dân gian, mặc dù ngày thường có thấy một ít nhưng cũng xa không bằng sự thảm thiết ở nơi đây. Lần này được tự mình thể nghiệm, nhằm an ủi lòng dân, lời của Nhiễm Nhiễm có lý.” Trong mắt Độc Cô Minh ngập tràn sự tò mò, hắn thầm nghĩ rốt cuộc là trong hoàn cảnh nào mới tạo thành nữ tử như vậy được.

“Vậy ngươi cũng phải có tâm mới được, biểu hiện bên ngoài không thu được nhân tâm!” Liễu Y Nhiễm cố tình dùng lời nói thử hắn, nhưng nàng thấy hắn thản nhiên mà chống đỡ, vẻ tươi cười chân thành.

“Ta biết nên làm thế nào.” Không nói việc đến đây vì mục đích gì, chỉ đơn giản nhìn dân chúng lưu lạc, phàm là người có tâm huyết đều sẽ vô cùng đau đớn.

“Chỗ ở tạm thời sợ là không đủ, cần phải dựng thêm.” Long Thiên Dật cũng nhận việc cho mình, hắn hơi dừng một chút tựa như nhớ tới cái gì hỏi: “Y Y, ngươi nói có cái gì cho chúng ta nhìn đâu?”

“Trước mắt nước đã rút không ít, nhưng khó đảm bảo sau này sẽ không dâng lên lại, ta muốn nghe xem các ngươi có tính toán cụ thể gì, chỉ thực hành trồng rừng là không đủ, dù sao rốt cuộc điều này cũng không có hiệu quả ngay lập tức.”

“Đây thật đúng là làm khó ta.” Độc Cô Minh suy nghĩ kỹ một lát rồi cười khẽ lắc đầu: “Chỉ nói là nước chảy chỗ trũng, nhưng làm sao để chảy xuống chỗ trũng, thật đúng là không biết ra tay từ đâu. Đại ca, ngươi quen với nơi này, vậy có ý tưởng hay gì không? Hay là để khảo sát lại địa hình bên dưới rồi mới tính tiếp?”

“Y Y ngươi đừng úp mở nữa, ta biết ngươi có chủ ý mà.” Long Thiên Dật cốc đầu Liễu Y Nhiễm, ý bảo nàng mau chóng giải thích nghi hoặc.

“Sách lược hiện tại, chỉ có hướng theo đà phát triển, khơi thông dòng nước mới là cách giải quyết.” Hắn thật hiếm có nói ra được chỗ mấu chốt, một câu trúng đích, không như người bình thường chỉ biết nước tới đất ngăn, tuy hắn không biết giải pháp nhưng thái độ thành khẩn thỉnh giáo, vì điều này nàng lại cho hắn thêm một điểm: “Ta đã điều tra qua địa thế chỗ này, từ Nghiệp huyện xuôi dòng ra biển là ứng với câu nước chảy chỗ trũng, chỉ là công trình này có thể nói là to lớn. Nhưng mà ta đảm bảo cái này tuyệt đối là công ở đương thời, lợi tới thiên thu.”

“Chỉ cần là việc lợi nước lợi dân, cho dù có khó khăn đến thế nào cũng ắt phải làm. Vất vả một lần an nhàn cả đời còn hơn tạm thời ôm chân Phật, kế hoạch lâu dài cho dân chúng như vậy không thể qua loa được, Nhiễm Nhiễm ngươi cứ thoải mái nói ý tưởng ra đi.” Nói đến xã tắc, vẻ mắt hắn đoan chính, hơi thở đế vương đã hiển lộ không thể nghi ngờ.

“Vương gia đã có lòng như vậy đó là phúc của dân chúng, Y Y tất nhiên dốc lòng trợ giúp.” Giờ phút này Liễu Y Nhiễm đối với hắn có sự kính nể, bất giác đã thay đổi xưng hô, đây là một loại tôn trọng cũng tỏ rõ quyết tâm của nàng, nàng hành lễ: “Mời đi theo ta.”

Vào phòng, thắp nến, nàng mở bản vẽ trước đó đã vẽ xong, giảng giải từng chỗ cho bọn họ.

“Hay, thật là hay!” Nghe Liễu Y Nhiễm giải thích xong, Độc Cô Minh cầm bản vẽ khen không dứt: “Có cái này giải được họa lũ lụt, mà đập lớn này còn mở cống ra nói đến cũng có tác dụng phòng hộ rất tốt. Nhiễm Nhiễm người thực sự làm người khác quá kinh ngạc!”

“Còn cả guồng nước tưới tiêu, thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt, phương pháp này nếu phổ cập rộng rãi toàn thiên hạ thì dân chúng sẽ không còn lo lắng chuyện thiếu nước nữa. Tâm tư bực này, đại ca ta tự nhận không bằng, Y Y ngươi quả thật là người độc nhất vô nhị trong thiên hạ.”

“Chỉ là việc này Vương gia không ra ra mặt.” Nàng vốn định mượn chuyện này làm hắn thượng vị, nhưng trái lo phải nghĩ vẫn thấy không ổn: “Giấu tài đã lâu, ngay cả ngày hôm qua mới gặp cũng ẩn nhẫn không lộ. Nhị Hoàng tử và Lâm Phong như hổ rình mồi với ngươi, lần này lộ ra tài năng chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư? Không bằng ngày mai để Long Tường sơn trang ta ra mặt giải quyết vấn đề, cũng không cản trở ngươi làm việc, đẹp cả đôi đường…”

“Không thể!” Hắn còn không đợi Liễu Y Nhiễm nói xong đã phủ quyết đề nghị: “Nếu như vậy sẽ đặt ngươi và Long Tường sơn trang vào vòng nguy hiểm, lần này hoàng huynh đến đây không đơn giản như vậy, không riêng gì Long Tường sơn trang, ngươi đã làm hắn có hứng thú rất lớn.”

“Dù sao cũng đều nổi lên hứng thú rồi, bớt một chuyện này cũng chẳng mất đi được.”

“Ngươi còn chưa biết thủ đoạn của hoàng huynh…”

“Không phải còn có các ngươi à?” Biết, sao nàng lại không biết chứ? Nhưng nàng tin vào bản thân và những người bên cạnh nàng.

“Tam đệ, lời Y Y nói cũng không phải không có lý, đại cục làm trọng. Ta chắc chắn sẽ bảo vệ nàng ấy chu toàn, ngươi yên tâm!” Long Thiên Dật không muốn nhìn hai người tiếp tục tranh luận như vậy, hắn đúng lúc mở miệng, lời này đoán là hắn cũng đã suy xét rất lâu mới nói.

“Các ngươi… Ài!” Độc Cô Minh thở dài một hơi, sau một lúc lâu hắn mới gật đầu đồng ý: “Nhiễm Nhiễm, nói chuyện riêng chút.”

“Vậy các ngươi nói đi, ta đi nghỉ ngơi trước.” Long Thiên Dật thấy vậy đứng dậy nói một câu rồi lập tức đi ra ngoài, hắn cũng mặc kệ tình hình bất ngờ.

“Này? Đại ca?” Sao ngươi lại đi rồi chứ? Hiện tại là tình huống gì đây, thật không thể hiểu nổi mà.

“Ngươi không hối hận?” Ánh mắt Độc Cô Minh sáng quắc nhìn nàng, một câu này bao hàm quá nhiều, thậm chí hỗn loạn đến mức Liễu Y Nhiễm cũng nghe không ra cảm xúc, lại làm cho lòng người khẽ động một cách khó hiểu.

“Ta tin tưởng ánh mắt của bản thân!” Hối hận? Hối hận cái gì? Hối hận lúc trước lựa chọn đồng quy vu tận với kẻ thù hay là thoát khỏi thân phận Thanh Liên? Nếu đã là lựa chọn thì dù sao cũng phải đấu tranh, trong từ điển cuộc sống của nàng cho đến bây giờ không có hai chữ hối hận. Chỉ là hắn có cần phải hỏi trịnh trọng như vậy sao?

“Hôm nay tài năng của ngươi đã lộ ra, ánh mắt hoàng huynh nhìn ngươi không bình thường, ngay cả Lâm Phong cũng hoặc vô tình hoặc cố ý thử ngươi.” Độc Cô Minh kéo Liễu Y Nhiễm ngồi vào chỗ của mình rồi mới buông tay, hắn tựa như không cảm thấy chuyện lôi kéo nàng là chuyện đường đột cỡ nào cả, mắt phượng lại nhiễm chút sắc tối: “Ngươi lại xuất sắc như vậy, sao hoàng huynh có thể dễ dàng buông tha cho ngươi?”

“Đó là chuyện của hắn, ta cần gì phải tự tìm phiền não. Cho dù ta có cẩn thận tránh né thì cũng không thoát khỏi người khác cố tình nhằm vào, ai bảo ta lại là con cờ mà bọn họ nhận định chứ? Nghĩ thông rồi thì cũng chẳng sợ nữa.” Hắn đang lo lắng cho nàng ư? Ở thế giới này, nàng đã gặp rất nhiều người tốt rồi, sao có thể dễ dàng để bản thân mình rơi vào chỗ nguy hiểm được? Bảo vệ tốt bản thân mình cũng là báo đáp tốt nhất đối với những người quan tâm nàng.

“Thế mà ngươi lại rất thoải mái.” Độc Cô Minh cười không ró, ánh mắt hắn nhìn về phía xa chậm rãi mở miệng: “Lúc mới gặp ngươi, ngươi đàn một khúc khuynh thành, rồi sau đó thủ đoạn chồng chất, cuối cùng lại lấy thân phận thê tử người khác ra khỏi Bách Hoa các; lúc gặp lại, ngươi mặc nam trang cứu đứa nhỏ trong đám đông, dáng vẻ nhếch nhác lại phác họa đường nét trong lòng ta, vốn tưởng rằng vào giây phút lạc đường kia sẽ làm ngươi xấu hổ không chịu nổi, không ngờ ngươi xoa môi nói một câu làm nhân thần cùng phẫn nộ!”

“Này, chuyện mất mặt như vậy ngươi còn nói lại làm gì?” Trí nhớ có cần tốt như vậy không hả? Có cần phải dùng đến từ lạc đường không hả, mặc dù từ đó dùng khá đúng.

“Hôm nay lúc gặp lại ngươi, ta lập tức biết ngươi đã nhận ra ta, không ngờ ngươi lại thấy thân phận là muội muội của đại ca. Thấy bọn ta, ngươi không kiêu ngạo không siểm nịnh, không cao ngạo không nóng nảy, bày mưu tính kế còn không quên ‘tính kế’ người khác. Cho đến vừa rồi ngươi dõng dạc nói, từ mở mương dẫn nước đến guồng tưới tiêu, không có chỗ nào không phải là ý kiến kinh hãi thế tục. Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi là ai?” Ánh mắt Độc Cô Minh sáng như đuốc dường như muốn nhìn thấu người trước mặt.

“Có thể không cần rối rắm với vấn đề này được không?” Làm cho nàng cũng thực rối rắm nha! Nàng cười khổ lắc đầu than nhẹ.

“Nhiễm Nhiễm, có lẽ có một ngày, ngươi sẽ nói điều khó nói của ngươi cho ta nghe chứ!” Hắn thông minh không hỏi tiếp mà trong giọng nói lại lộ ra vẻ cực kỳ tự tin.

“Có lẽ vậy!” Ngay cả nàng cũng không dám tin vào chuyện này, sao có thể kỳ vọng người khác có thể tiếp thu?

Hai người đều không nói gì nữa, từng người đưa mắt nhìn vầng trăng trên trời cao, bóng đêm dần đậm đặc…